51. 
Tôi nhìn An Nhất chăm chú, cậu ấy thu dọn quần áo xong rồi bắt đầu dọn dẹp bàn.


Đúng lúc này, Lâm Ngôn cuối cùng cũng quay về.


Tôi lập tức lao về phía cửa, hắn giơ tay chặn vai tôi: "Toàn mồ hôi."


Hắn dùng vạt áo lau mặt, để lộ cơ bụng đáng ghen tị.


Tuy nhiên, tôi không còn tâm trạng để ngắm, "An Nhất muốn chuyển ra ngoài sống…"


"Ai muốn chuyển ra ngoài sống?"


Chưa nói hết câu, Giang Nghiêu đã bước vào ký túc ngay sau lưng Lâm Ngôn.

52.

Giang Nghiêu thở dốc, mồ hôi đầy trên trán.


Anh cau mày nhìn tôi, tôi vô thức lùi lại sát vào Lâm Ngôn.


"Là tôi."


An Nhất từ giường lên tiếng, Giang Nghiêu đột nhiên im lặng.


Tôi liếc qua trái rồi qua phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Lâm Ngôn, tôi nháy mắt với cậu ấy: Làm sao bây giờ!


Lâm Ngôn nắm lấy tay tôi và kéo ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.

53.

Mặt trời gần lặn, gió nhẹ thổi qua.


Tôi uống trà sữa mà Lâm Ngôn mua cho, ngồi ở cạnh sân bóng rổ nhìn hắn ném bóng.


Miệng tôi thì ngọt ngào, nhưng trong lòng lại cay đắng!


"Lâm Ngôn, cậu nói làm sao bây giờ?"


Lâm Ngôn ném một cú ba điểm rồi đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.


Tôi vô thức nhăn mày: "Sao ngồi xa thế?"


Lâm Ngôn nghiêng đầu cười nhẹ: "Mồ hôi."


Tôi "ồ" một tiếng, rồi lại quay về mớ rắc rối trong đầu: "Lâm Ngôn, cậu nói làm sao bây giờ?"


Lâm Ngôn khẽ thở dài: "Sao là sao?"


Tôi lập tức đứng dậy ngồi sát bên hắn, tiến tới gần và trừng mắt: "Giang Nghiêu và An Nhất!!"

54.

Lâm Ngôn giơ tay xoa đầu tôi, giọng có chút lười biếng: "Anh em cãi nhau là chuyện bình thường, không cần để ý."


Tôi mở miệng, nhưng không nói được gì, cảm thấy trong lòng có chút nghẹn.


Giang Nghiêu không nhận ra tình cảm của An Nhất, Lâm Ngôn cũng không nhận ra, thậm chí còn nói với Giang Nghiêu rằng đó là sự chiếm hữu giữa anh em, hoàn toàn bình thường?


Tự dưng tôi thấy tức giận, đẩy tay hắn ra, đứng dậy ngồi lại ghế cũ, "Cậu thẳng đến mức tôi cảm thấy tuyệt vọng luôn rồi."


Tôi chợt hiểu ra câu nói của An Nhất hồi chiều.

55.

Nghe vậy, Lâm Ngôn dừng lại, từ từ ngồi thẳng nhìn sang: "Cái gì?"


Hắn nhướng mày, thậm chí còn mỉm cười, nhưng đôi mắt sâu thẳm khiến tôi cảm thấy nguy hiểm.


Tôi tránh ánh nhìn của hắn, trong đầu xoay vần tám trăm kiểu thoái thác, cuối cùng lặng lẽ đưa ống hút lên miệng, hút đầy một ngụm trân châu, suýt nữa thì sặc.


Lâm Ngôn lập tức bước tới vỗ lưng tôi: "Uống nhanh thế làm gì."


Tôi ho một lúc lâu mới ngừng lại, Lâm Ngôn đặt một tay lên lưng tôi, tay kia lau qua khóe mắt tôi: "Trà sữa tuần này dừng lại ở đây thôi."


Câu nói đó khiến tôi lại ho như muốn ngất.


Cuối cùng khi tôi bình tĩnh lại, Lâm Ngôn từ từ thở ra một hơi: "Ninh Ninh, đừng làm tôi sợ."


Tôi: "…" Ai làm ai sợ chứ!!


Bị ngắt ngang như vậy, Lâm Ngôn cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

56.

Khi tôi và Lâm Ngôn trở về ký túc xá, giường của An Nhất đã trống không.


Chỉ còn Giang Nghiêu ngồi trên giường của An Nhất, nhìn trống rỗng vào khoảng không.

57.

Sau đó, chúng tôi chỉ có thể gặp An Nhất khi đi học.


Cậu ấy nhìn thấy chúng tôi và cười nhẹ như mọi khi: "Chào buổi sáng."


Ánh mắt dịu dàng dần dần nhìn qua từng người, khi dừng lại ở Giang Nghiêu cũng không có gì khác biệt.


Khác với sự bình tĩnh của An Nhất, bầu không khí trầm lắng từ Giang Nghiêu khiến không ai dám lại gần.


Cho đến khi tôi ngồi cạnh An Nhất, nhìn thấy quầng thâm nhẹ dưới mắt cậu ấy: "Nhất Nhất, cậu ngủ không ngon à?"


Giang Nghiêu bên cạnh lập tức nhìn qua, ánh mắt đầy chú ý.


An Nhất mỉm cười thở dài: "Cũng ổn, chỉ là dậy sớm thôi."


"Chưa tìm được nhà gần, chỗ thuê hơi xa."


Giang Nghiêu đột ngột lên tiếng: "Chuyển về đi."


An Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn lại: "Không cần."


Lông mày Giang Nghiêu nhíu lại càng sâu hơn: "Cậu chuyển về, tôi chuyển đi là được chứ gì?"


Tôi lặng lẽ rút khỏi tầm nhìn của hai người, ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngôn.


Lâm Ngôn khẽ cười, đưa tay véo má tôi: "Ngoan thật."

58.

Không biết kết quả "thảo luận" của họ thế nào, An Nhất không chuyển về, giờ thì Giang Nghiêu cũng muốn chuyển ra ngoài.


Lâm Ngôn đứng dựa vào giường, khoanh tay nhìn Giang Nghiêu thu dọn quần áo: "Đi tìm An Nhất à?"


Động tác gấp đồ của Giang Nghiêu bỗng trở nên nặng nề hơn: "Không."


Tôi lo lắng nhìn Lâm Ngôn, Lâm Ngôn, làm sao bây giờ?


Lâm Ngôn cúi đầu nhìn tôi một lúc, giơ tay vuốt má tôi, nhưng lời lại nói với Giang Nghiêu: "Cậu có biết An Nhất ở đâu không?"


Giang Nghiêu lạnh lùng hừ một tiếng: "Không biết."


Mặt tôi bị Lâm Ngôn véo đến tê dại, định giơ tay gạt ra thì bị hắn nắm lại, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi.


Tôi: "…"


"An Nhất ở chung với một đàn em, nghe nói là đàn em đó chủ động mời cậu ấy ở cùng."


Động tác của Giang Nghiêu ngay lập tức cứng lại, giọng anh trở nên căng thẳng: "Liên quan gì đến tôi?"


Lâm Ngôn bị tôi trừng mắt, nhưng hắn lại cười, giọng vẫn lười nhác: "Nghe nói đàn em đó thích An Nhất lâu rồi."


"Nhưng,"

59.


Tôi và Giang Nghiêu cùng nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.


Lâm Ngôn chậm rãi nói: "Nhưng nghe đâu, nhân phẩm của đàn em đó không tốt."


Giang Nghiêu đứng thẳng người nhìn Lâm Ngôn: "Ý cậu là gì?"


Lâm Ngôn đột nhiên ngừng lại: "…?"


Hắn nhìn Giang Nghiêu với vẻ không thể diễn tả: "Cậu thật sự thẳng đến mức khiến người ta tuyệt vọng."


Tôi: "…"


Giang Nghiêu: "…"


Một câu nói khiến cả tôi và Giang Nghiêu đều chịu không nổi.


Hắn vẫn nhớ câu nói đó!!

60.

Sau khi Giang Nghiêu rời đi, tôi hỏi Lâm Ngôn liệu Giang Nghiêu có đi tìm An Nhất không.


Lâm Ngôn không trả lời tôi, ngược lại hỏi tôi: "Vậy, tôi thẳng đến mức khiến cậu tuyệt vọng à?"


Tôi: "…" Xin lỗi đã làm phiền.


Chuyện đã qua bao lâu rồi mà hắn còn nhắc lại!


Tôi lén định chuồn, nhưng bị Lâm Ngôn nhìn thấu, hắn chặn tôi ở cạnh giường, tay vẫn nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi: "Ninh Ninh, cậu nói như vậy, chẳng lẽ cậu không thẳng?"


Tôi chăm chú nhìn mũi, giữ im lặng.


Lâm Ngôn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khiến tôi không thể rời đi, hắn từng chút từng chút tiến lại gần, đôi mắt từ từ hạ xuống, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt tôi.


"Ninh Ninh, tôi không phải thằng ngốc như Giang Nghiêu đâu."


Hơi thở nóng rẫy bên tai khiến tôi không kìm được mà khẽ run lên.


Lâm Ngôn nói xong liền lùi lại, trước khi quay đi còn giơ tay lướt qua môi tôi: "Môi khô rồi, đi uống nước đi."


Tôi trợn tròn mắt, khô khốc đáp lại: "Ồ."


Nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập như sấm.


Ánh mắt tôi dõi theo bóng lưng Lâm Ngôn, đầu óc rối tung.


Những lời hắn nói… là có ý gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play