Trong phòng phát sóng của Thời Giản và Trương Đống đều tràn ngập những dấu chấm than.

Trương Đống vẫn đang gọi Thời Giản nhanh chóng đi xuống từ từ bàn bạc, Thời Giản tỏ ý đã quyết.

Cô xua tay với Trương Đống, không ngoảnh đầu lại mà tiếp tục đi lên cầu thang, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.

Trương Đống muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến việc quản gia Đường đi xuống từ tầng trên, trên lầu chính là sào huyệt của boss, anh ta do dự mãi vẫn không dám bước chân lên bậc thang.

Cô gái mặt quả táo vừa ra ngoài đã thấy Trương Đống cứ nhìn chằm chằm lên tầng trên, cô ta ngạc nhiên hỏi: “Anh Trương, sao vậy?”

Trương Đống: “... Thời Giản lên lầu rồi.”

Hai người cùng im lặng, trong mắt đều mang theo vẻ thương cảm.

Thời Giản có lẽ sắp tiêu đời rồi.

...

Hành động đơn độc này của Thời Giản giống hệt nữ phụ pháo hôi trong phim kinh dị, thế nhưng Thời Giản thực sự có suy nghĩ riêng.

Cô buông xuôi rồi.

Dù sao cũng không ra ngoài được, cứ để cô chết như vậy đi, ít nhất còn được chết vào thời điểm xinh đẹp.

Con người không có thức ăn chỉ uống nước có thể sống được 21 ngày, nhưng chỉ uống mỗi nước thì sau này chắc chắn sẽ xanh xao hốc hác. Thời Giản không thể chịu được việc mình xấu xí, so với việc thấp thỏm lo âu rồi cuối cùng chết một cách khó coi, còn không bằng chết gọn gàng dứt khoát.

Trừ lý do này ra, còn một lý do khác khiến Thời Giản lên tầng trên là vì sau khi cô gái thành thị bị ăn thịt, trong phòng bây giờ chỉ còn một mình cô.

Thời Giản và cô gái thành thị không có tình cảm gì, nhưng mới hôm qua còn là một người sống sờ sờ, bây giờ đột nhiên không còn nữa, Thời Giản nhắm mắt lại là lại nghĩ đến cảnh đối phương bị nuốt chửng.

Cô không muốn ở lại căn phòng đó nữa, cô muốn lên tầng hai xem có phòng nào khác không.

Thời Giản đã bước lên tầng hai, nếu như tầng một còn có hơi người thì tầng hai lại yên tĩnh đến đáng sợ, thế nhưng cách bày trí trông có vẻ sang trọng hơn một chút.

Trên tường có rất nhiều tranh sơn dầu, Thời Giản không biết thưởng thức, chỉ có thể nhìn ra là không rẻ. Ngoài những bức tranh treo tường, trên hành lang còn có một số đồ trang trí nghệ thuật như bình hoa.

Thực ra Thời Giản cũng đã tưởng tượng mình vừa lên là bị quản gia Đường ăn thịt, hoặc có những sinh vật đáng sợ khác tồn tại, nhưng cô đi loanh quanh trên hành lang tầng hai một lúc lâu vẫn gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng Thời Giản mở một cánh cửa, trông có vẻ cũng là phòng khách, cửa phòng không khóa, sau khi Thời Giản mở ra bèn không khỏi “Oa” lên một tiếng trong lòng.(App T-Y-T)

Không gian trong phòng không nhỏ, thứ bắt mắt nhất là chiếc giường đôi mềm mại thoải mái, trên đó trải một chiếc chăn bông có vẻ rất cao cấp, trên giường còn treo một chiếc rèm giường bằng vải ren trắng theo phong cách cung đình...

Tốt hơn phòng khách ở tầng một không biết bao nhiêu lần!

Đây chính là căn phòng trong mơ của Thời Giản.

Có thể sánh ngang với tiêu chuẩn khách sạn năm sao mà cô từng ở trước đây.

Chiếc gối mà Thời Giản mang theo có hơi thừa thãi rồi, cô nhanh chóng đưa ra quyết định—

Tối nay cô sẽ chết ở đây.

...

Ngày hôm sau, mọi người lại một lần nữa tập trung tại bàn ăn để ngắm bữa sáng không thể ăn được, tất cả mọi người và quản gia Đường đều phát hiện lại thiếu một người.

Mặc dù họ đến từ các thế giới khác nhau và không biết một siêu sao nổi tiếng như Thời Giản, nhưng một người có nhan sắc như cô rất khó mà quên.

Hiện tại Thời Giản vẫn chưa xuất hiện ở nhà ăn, điều này chứng tỏ đã có chuyện xảy ra.

Trương Đống trước đó còn mang tâm lý hên xui may rủi rằng lỡ như, lỡ như Thời Giản không sao, nhưng lúc này đây, mọi thứ đều đã được chứng thực.

Anh ta cảm thấy trụ cột tinh thần sụp đổ hoàn toàn, những người có vẻ dày dặn kinh nghiệm nhất hiện trường đều đã ra đi.

Trương Đống lẩm bẩm, âm lượng chỉ đủ cho mình anh ta nghe thấy, “Mình không nên tham điểm tích lũy, không ngờ phó bản này lại rối rắm đến vậy...”

Bây giờ Trương Đống vô cùng hối hận, sớm biết thế này, dù thế nào anh ta cũng sẽ không đến làm người hướng dẫn tân thủ. Có lẽ đổi một hướng dẫn viên mới có năng lực hơn thì sẽ có cách, cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.

Cô gái mặt trái táo cúi đầu, mắt đỏ hoe, cô ấy rất buồn, cô ấy có ấn tượng rất tốt về Thời Giản. Đêm trời lạnh hôm đó chính Thời Giản là người đầu tiên ôm chăn ra khỏi phòng.

Cô gái mặt trái táo cảm giác người tiếp theo có lẽ sẽ đến lượt mình.

Lại một người chết nữa, hầu hết mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía quản gia Đường, trong mắt họ mang theo sự tức giận, nhưng lại e sợ năng lực của đối phương mà không dám nói gì.

Quản gia Đường bị nhìn chằm chằm lại không có ăn món tráng miệng mới.

Chỉ trong một ngày, cơ thể ông ta đã từ như thùng nước đã gầy nhom trở lại, ông ta đã tiêu hóa cô nàng thành thị rồi.

Đối với việc thiếu một người, không phải vấn đề mình giải quyết, quản gia Đường không đi sâu điều tra.

Muốn biến mất trong lâu đài Tường Vi, đó là một việc quá dễ dàng.

Đôi đồng tử màu hổ phách của ông ta lại dựng đứng, ông ta mỉm cười một cách độc ác mà tưởng tượng ra cảnh chết của Thời Giản.

Miếng bánh ngọt nhỏ đó, trái tim, bộ não bị gai tường vi đâm xuyên qua, chưa chết hẳn, trơ mắt nhìn máu của mình bị cành cây hút khô, cuối cùng trong đau đớn và lạnh lẽo mà tuyệt vọng mất hơi thở. Còn những bông hoa tường vi bám trên cửa sổ sẽ trở nên rực rỡ hơn nhờ máu của cô ta…

“Bịch bịch bịch”

Tiếng bước chân không hề nặng, bởi vì đi dép lê bằng bông dùng một lần trên thảm nên không gây ra tiếng ồn làm phiền, nhưng đủ để cắt ngang dòng suy nghĩ vui vẻ của quản gia Đường.

Một người phụ nữ mặc áo ngủ bằng lụa đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Không phải Thời Giản thì là ai?

Quản gia Đường: “…”

Những người còn lại: “…”

Sáng hôm nay, lâu đài tường vi lặng ngắt như tờ.

Thời Giản cũng không hề sợ bị người ta nhìn chằm chằm, cô vốn đã quen với việc bị nhìn chăm chú, nhưng vẫn phải nói gì đó.

Vì vậy Thời Giản lên tiếng: “Xin lỗi, dậy muộn rồi.”

Căn phòng quá thoải mái, đồ dùng giường ngủ quá mềm mại, một nữ diễn viên luôn biết cách kiểm soát thời gian như cô cũng hiếm khi ngủ quên.

“Cô không chết à?”

Có người kinh ngạc thốt lên.

Quản gia Đường: Cô ta không chết?!

Đôi mi thanh tú của Thời Giản cau lại: “Ai đi khắp nơi nói tôi chết vậy?”

Trương Đống và cô gái mặt trái táo đồng loạt lắc đầu: Không liên quan đến họ!

Thời Giản lên tầng hai vẫn có thể đứng nguyên vẹn ở đây, Trương Đống không khỏi vui mừng, anh ta tò mò, “Trên đó tình hình thế nào, đã xảy ra chuyện gì?”

Có phải cao thủ đã chân đá tròng mắt, tay đấm quản gia Đường, mới có thể đứng nguyên vẹn ở đây không.

Thời Giản suy nghĩ một chút, ăn ngay nói thật thật: “Không có gì xảy ra cả.”

Trương Đống ngớ người: “Hả?”

Đúng vậy, không có gì xảy ra cả, ngay cả Thời Giản cũng cảm thấy khó hiểu.

Tối hôm qua, phòng tổng thống trên tầng hai không những không bị dột nước và mưa đá, mà sau mười hai giờ đêm, lúc Thời Giản đang chờ quản gia Đường lên ăn mình, cô còn tạo dáng đẹp nhất, nhưng một hai tiếng trôi qua, quản gia Đường vẫn không vào.

Thời Giản chờ mãi chờ mãi rồi ngủ thiếp đi.

Căn phòng ấm áp khô ráo, chiếc giường dưới thân cũng mềm mại đàn hồi, Thời Giản như trở về thời điểm trước khi vào trò chơi phát sóng trực tiếp chết tiệt này, cô ngủ một giấc ngon lành, chất lượng cũng rất cao, đến khi xuống tập hợp thì đã quá giờ.

[Streamer hên thế!]

[Tôi xin rút lại lời nói streamer không may mắn, 12 giờ không ở trong phòng còn không bị ăn thịt, đây mới là người số đỏ.]

[Có vẻ như quản gia Đường không ngờ có người sẽ lên tầng hai ngủ, nhưng bây giờ bị phát hiện thì không ổn...]

Thời Giản nói ra suy đoán của mình: “Quản gia Đường chắc không biết tôi lên tầng hai, tối nay ắt hẳn ông ta sẽ đi kiểm tra phòng.”

Trương Đống thuận theo suy nghĩ này nói tiếp: “Tối nay cô đừng lên tầng hai nữa.”

Thời Giản: “Tối nay tôi vẫn ở tầng hai.”

Trăm miệng một lời.

Trương Đống: Cô đang nói gì vậy?

Biết rõ núi có hổ còn cố tình đi vào hang hổ?

...

Trương Đống dẫn dắt mọi người tiếp tục nỗ lực rời khỏi lâu đài Tường Vi, bây giờ điểm mấu chốt để phá đảo chính là chủ nhân lâu đài, nhưng vị chủ nhân này vẫn chưa có ý định xuất hiện, mọi người căn bản không liên lạc được với người ta.

Trương Đống cũng liều lĩnh, vòng vo muốn bắt đầu từ quản gia Đường, có điều quản gia Đường khi bị hỏi chủ nhân bao giờ trở về đều giả vờ không biết.

Hỏi gì cũng không biết.

Liên lạc cũng không liên lạc được.

Hôm nay vẫn là một ngày không có thu hoạch gì, Thời Giản cũng chấp nhận toàn bộ, bây giờ cô dường như không còn sợ hãi nữa, buổi tối cũng không nghe mọi người khuyên can, sau khi tan họp vẫn chạy lên phòng ở tầng hai.

Đối với việc cô chuyển lên tầng hai, quản gia Đường vào buổi sáng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, nhưng cả người trong lâu đài và khán giả trong phòng phát sóng đều chắc chắn một điều.

Thời Giản đã bị nhắm đến.

Cô sắp chết rồi.

Thời Giản không còn sống được bao lâu nữa nằm nghiêng trên chiếc giường lớn mềm mại, hai tay chắp lại đặt bên hông, mái tóc dài đen mượt xõa trên gối, thoạt nhìn có vẻ tùy ý nhưng thực ra chỗ nào cũng đầy tâm cơ, cô đã tốn không ít tâm tư cho tư thế này.

Mặt trái lộ ra, bên tai cắm một bông hoa tường vi kiều diễm ướt át, hoa tường vi đỏ càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của Thời Giản, môi đỏ răng trắng, mày như tranh vẽ.

Hàng mi cong vút rung rung, đẹp như đang chụp ảnh tạp chí thương mại.

Đúng mười hai giờ khuya, tiếng chuông vang lên mười hai tiếng, cánh cửa phòng cô cũng “kẽo kẹt” bị đẩy ra.

Đối phương như đã nóng lòng chờ đợi khoảnh khắc này.

Quản gia Đường bước vào, ông ta không còn ngụy trang nữa, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của con người.

Cái cổ kéo ra thật dài, đôi mắt màu hổ phách mang theo phấn khích của kẻ đi săn, miệng há ra, nước bọt chảy đầy sàn, miệng còn lẩm bẩm: “Là ai không ở trong phòng lúc 12 giờ đêm?”

“Hóa ra là món tráng miệng nhỏ của tôi.”

“Món tráng miệng nhỏ thơm quá.”

Quản gia Đường còn làm ra vẻ say mê, hít hà không khí.

Số người trong phòng phát sóng của Thời Giản tăng vọt, đã vượt qua con số năm ngàn, điều này được xem là một kỳ tích đối với streamer mới, dù sao phó bản người mới cũng không có nhiều lượng truy cập.

Có thể đạt được thành tích xuất sắc như vậy, một là do giá trị nhan sắc của Thời Giản quá cao, hai là do cô liều lĩnh đến mức này, có lẽ cũng sắp kết thúc rồi.

Đây có thể là di ảnh cuối cùng.

Không chỉ có năm ngàn khán giả trong phòng phát sóng cá nhân của Thời Giản chứng kiến toàn bộ quá trình, mà khán giả ở kênh công cộng cũng đang chứng kiến mọi thứ.

Khán giả thấy rõ ánh mắt hưng phấn đến chảy nước miếng của quản gia Đường khi nhìn thấy bông hoa tường vi trên tóc Thời Giản thì có chút bối rối.

[Bông hoa tường vi đó ở đâu ra vậy?]

Những khán giả khác cũng tò mò.

Không lâu sau đã nhanh chóng nhận được câu trả lời, [Tôi biết, streamer đã lấy nó trên bàn ăn.]

Những khán giả thường xuyên theo dõi phòng phát sóng của Thời Giản đã tận mắt chứng kiến cô đến bàn ăn chọn bông hoa tường vi đẹp nhất cài lên đầu mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bàn ăn của mọi người đều có hoa tường vi tươi mỗi ngày.

Thời Giản đã tận dụng hết sức người và vật.

Quản gia Đường: “...”

Khuôn mặt ông ta thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này, đi về phía Thời Giản trên giường.

Đến giờ ăn rồi.

...

Thời Giản có thể cảm nhận được quản gia Đường đang đến gần mình, cô run rẩy mở mắt ra, mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn bị con quái vật trước mặt dọa sợ.

Chết tiệt, điều này quá thách thức trái tim rồi!

Thời Giản biết khán giả trong phòng phát sóng đều đang dõi theo, bây giờ cô thực sự rất xinh đẹp, vì vậy Thời Giản cố gắng kiểm soát biểu cảm và hành động của mình, ngăn không cho mình hét lên tiếng cầu xin tha thứ, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm trong miệng.

Như thể thông qua việc việc nghĩ lung tung có thể xua tan nỗi sợ hãi ra khỏi đầu.

Thời Giản nhắm mắt lại, miệng nhỏ không ngừng nói: “Ông đánh răng chưa, sao lại bẩn thế?”

Quái vật lớn chừng này rồi, nước dãi chảy ra thật kinh tởm!

Thời Giản còn không quên đưa ra điều kiện, thương lượng: “Nuốt trọn tôi được không, bắt đầu nuốt từ đầu...”

Dù sao cơ thể để lộ một nửa ra bên ngoài, cô không dám đảm bảo rằng mình có thể kiểm soát được biểu cảm hay không.

Mặt phải đơ mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh trước núi thái sơn sụp đổ.

Quản gia Đường: “... Cô thật ồn ào.”

Ông ta đã đi đến đầu giường, vươn tay ra bẻ mặt Thời Giản, muốn nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô, ông ta thích nhất là nhìn thức ăn sợ hãi, sau đó mới chậm rãi ăn từng chút.

Tựa như một nghi thức trước bữa ăn.

[A a a, cứu mạng, tôi không dám nhìn nữa!]

Những người nhát gan trong phòng phát sóng đã nhắm mắt lại, giây tiếp theo một cái tát “chát” một cái vang lên, đánh mạnh vào tay quản gia Đường, đồng thời đá một cú vào hạ bộ của đối phương.

Cú đá chết người.

Thời Giản vừa nãy run rẩy chờ chết đã bật dậy khỏi giường, cô vô cùng tức giận, chỉ trích quản gia Đường.

“Đừng có kéo tôi, đổi chỗ khác đi, mặt trái tôi lên hình đẹp hơn mặt phải!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play