Vốn dĩ Ngô Ưng không muốn nói mấy lời này, thậm chí còn hơi tiếc xâu tiền kia.
Cướp cũng cướp rồi, còn đưa tiền làm gì chứ?
Nhưng sau khi nói xong, Ngô Ưng đột nhiên có cảm giác vô cùng sung sướng. Có thể hình dung ra cảnh tượng lão già họ Tô kinh doanh lương thực kia nghe thấy những lời này sẽ tức giận như thế nào. Số tiền này chính là dùng để mua tâm trạng tốt!
E rằng ngay cả những tiểu nhị trước mắt cũng không dám nhiều lời ra bên ngoài, tránh để quan phủ không phân biệt được tốt xấu mà tống tất cả bọn họ vào nhà giam.
Quả nhiên, xét về độ xấu xa, vẫn là Đại đương gia có bản lĩnh nhất.
Ngay cả Tô Nguyên cũng tươi cười: “Ta làm trâu làm ngựa cho cha ta nhiều năm như vậy, số lương thực hôm nay xem như huề nhau. Sau này, ta với Tô gia, Tô gia với ta, không còn liên quan gì tới nhau! Đương nhiên, nếu cha ta muốn trách thì phải trách ông ta không ngại lấy vợ kế, chính nữ nhân độc ác kia đã ép lương dân trở thành thổ phỉ!”
Sắc mặt của đám tiểu nhị chẳng ai giống nhau, nhưng không ai dám hó hé nửa lời trước mặt đám thổ phỉ này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play