Các huynh đệ không có tư cách tiếp tục khiêu khích, chỉ có thể trông mong nhìn nhà bếp lớn tỏa ra mùi thịt.
Mấy cô nương dùng hai ngày để chuẩn bị xong thịt khô và chà bông. Còn xúc xích nướng tuy phiền phức nhưng số lượng nhiều, vừa có thể dùng tươi vừa có thể phơi khô rồi cất đi. Trong núi có rất nhiều chỗ thoáng gió nên xử lý cũng nhanh.
“Đại đương gia, cửa hàng cũng không có gì cần sửa chữa, bây giờ có thể mang thịt khô và chà bông đến bán ngay. Nhưng nên đặt tên cho cửa hàng của chúng ta là gì đây? Chuyện này vẫn phải để ngài quyết định mới được.” Lão Chu cười tủm tỉm nói.
Tên cửa hàng đại diện cho phương hướng phát triển sau này.
“Đặt tên?” Hai mắt Diêm Như Ngọc sáng rực, “Chuyện này đơn giản. Chúng ta là sơn trại thổ phỉ, vậy đặt tên là cửa hàng đồ ăn vặt Diêm Vương hay cửa hàng đồ ăn vặt Lão Đại đều được. Nghe cực kỳ khí phách sẽ rất dễ nhớ. Nếu ông không thích thì... Mua Mười Cân cũng được.”
Mí mắt của lão Chu giật giật.
Có phải ông ta hoàn toàn không nên để Đại đương gia đặt tên không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play