Sau khi có người đi đầu gây rối, có không ít huynh đệ cũng ồn ào.
“Đúng vậy! Chúng ta là thổ phỉ, cướp bóc để kiếm tiền thì còn được. Mở cửa hàng bán thức ăn là chuyện tiểu dân dưới núi làm, sao chúng ta có thể làm chứ!”
“Thịt này vẫn nên giữ lại để mình tự ăn, không thể lãng phí đồ tốt được!”
“Hơn nữa cũng nên rời núi một chuyến rồi. Nhìn đi, Đại đương gia của chúng ta sầu đến mức sắp bắt đầu buôn bán luôn rồi...”
Các huynh đệ thấy món ngon như vậy mà chỉ có thể được nếm một miếng thì trong lòng như bị mèo cào, vừa ngứa vừa tức.
Đến giờ ăn cơm tối, ai nấy đều biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Thức ăn tối nay vẫn như bình thường, một nồi to thức ăn và canh xương hầm. Tuy rằng không tệ nhưng không hề mới mẻ, đa dạng chút nào.
Diêm Như Ngọc thấy vẻ mặt mong chờ của mọi người đột nhiên chuyển sang thất vọng thì khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh.
“Đại đương gia, không phải nhà bếp lớn làm không ít thịt khô sao? Sao không thấy mang ra để ăn? Chẳng lẽ bị đám tiểu nha đầu đó ăn vụng hết rồi?” Một huynh đệ lớn tiếng nói, sau đó còn cười ha hả nói tiếp, “Mấy tiểu nha đầu này nên tiến bộ như thế từ lâu rồi mới phải. Bao nhiêu năm qua, thức ăn của sơn trại chúng ta không hề thay đổi mấy. Bây giờ cũng xem như đa dạng hơn một chút rồi!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT