Diêm Như Ngọc nghe thấy lời này của Trung Nghĩa Vương thì cười khẩy.
Cho dù người cha từ trên trời rơi xuống của nàng là thổ phỉ thì cũng là thổ phỉ ngầu nhất trên đời, bởi vì ông ấy đã sinh ra nàng.
“Cha ta là người oai phong lẫm liệt, tuy dung mạo không bằng tiểu bạch kiểm như Trung Nghĩa Vương ông nhưng cũng tuấn tú lịch sự. Sau khi cứu nương ta, ông ấy luôn lấy nương ta làm đầu trong tất cả mọi chuyện, cho bà ấy da thú tốt nhất mà mình săn được, hái đóa hoa đẹp nhất cho bà ấy. Phàm là thứ mà cha ta có thể cho thì ông ấy đều không keo kiệt. Kẻ hèn nhát như ông có thể sánh được với tấm lòng của cha ta sao?”
“Ông trông thì ra hình ra dạng, nhưng lúc xảy ra tai họa lại chủ động hòa ly! Đồ hèn nhát vô dụng!”
“Không cho nương ta tái giá, cũng không nhìn xem loại chó chết nhà ông đã làm gì suốt mấy năm nay. Ông phong lưu lắm, ngủ với hết nữ nhân này đến nữ nhân khác, sinh ra cả đống con cái, một thân tanh tưởi mùi son phấn mà trong đầu còn tự xưng là si tình. Ông mà cũng xứng sao?”
“Sau khi nương ta chết, cha ta đã thủ tiết vì bà ấy cả đời. Dù sao thì cha ta cũng là một thủ lĩnh thổ phỉ, nếu muốn oanh oanh yến yến thì tự nhiên sẽ có rất nhiều người nhào vào ông ấy, nhưng bên cạnh ông ấy lại chưa từng có bất cứ một người nào.”
“Ông có thể so với cha của lão tử sao? Một ngón chân cũng không bằng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT