Nhưng hoàng đế lại không nghe lọt tai lời này của Vân lão tướng quân.
Phong một Diêm Hương quân còn chưa đủ, hiện giờ còn phải phong cả những người khác sao?
“Hoàng thượng, thần cảm thấy không ổn. Tăng khí thế cho người khác như thế chẳng phải sẽ khiến những tên thổ phỉ khác trong thiên hạ nóng lòng muốn thử sao? Ai nấy đều dùng binh lực để uy hiếp chúng ta. Chẳng lẽ đến lúc đó, chúng ta phải cấp chức quan cho tất cả bọn họ? Những người đó được nếm ngon ngọt, bách tính nhìn lên sẽ cảm thấy ngay cả thổ phỉ cũng có thể làm quan thì chẳng phải cả nước sẽ trở nên hỗn loạn sao?” Một đại thần khác vội vàng nói.
“Không sai, tuyệt đối không thể cổ vũ chuyện này.”
“Thổ phỉ của sơn trại Diêm Ma và thổ phỉ khác có thể giống nhau sao? Những người này đã lập công lớn, triều đình trọng thưởng cũng xem như hợp lý. Dù thổ phỉ khác có muốn học theo cũng không học được.” Vân lão tướng quân nhíu mày, “Thậm chí, một khi quân Diêm Ma trở thành quân đội nghiêm chỉnh thì đương nhiên phải thay bệ hạ xuất chiến. Với năng lực của quân Diêm Ma, khiến thổ phỉ bốn phương kinh sợ tuyệt đối không phải chuyện gì khó khăn.”
“Triều đình chúng ta đã tận tình tận nghĩa, nếu trong quân Diêm Ma có người không phục quản giáo hoặc phạm phải tội lớn thì tất nhiên sẽ xử lý ngay lập tức, không để lại hậu hoạ. Tất cả mọi chuyện đều phải tuân theo điều lệ, sau này...”
Vân lão tướng quân đang nói thì bị người khác ngắt lời, “Vân lão tướng quân nói thật đơn giản! Nếu không phải Vân gia các ngươi không bảo vệ được biên quan, tạo cơ hội chui vào chỗ trống cho đám thổ phỉ này thì sao bệ hạ phải đau đầu vì chuyện này như thế!? Ông không biết sám hối thì thôi, vậy mà bây giờ còn ở đây khoác lác, ra vẻ hiểu rõ nhân phẩm của thổ phỉ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play