“Tiểu Quốc cữu, có lẽ ngươi cảm thấy người xuất sắc như ngươi hôm nay lại phải cúi đầu tới cửa làm nô đã là uất ức đến tận trời. Nhưng trong mắt bổn đương gia, ngươi còn không trung hậu, thành thật bằng những người hầu mà bổn đương gia tự mua về.” Diêm Như Ngọc lại tỏ thái độ ghét bỏ.
Rất rõ ràng là muốn từ chối.
Bên cạnh nàng đâu có thiếu người.
Phòng Tử Ngu này có ưu thế gì? Chẳng qua là hơi thông minh một chút. Nhưng trong mắt nàng, đó cũng chỉ là chút khôn vặt. Đọc nhiều sách, biết nhiều chữ, muốn bồi dưỡng ra người như vậy không hề khó.
“Chẳng lẽ Diêm Hương quân đã quên rồi sao? Khế ước bán thân của tiểu nhân đang nằm trong tay ngài. Nếu hôm nay ta không quay về thì chính là một nô bộc bỏ trốn. Nếu ngài cầm khế ước bán thân đi rêu rao khắp nơi thì tiểu nhân còn mặt mũi nào mà gặp người khác?” Phòng Tử Ngu nói tiếp.
“À, đúng, khế ước bán thân.” Diêm Như Ngọc cười cười, “Lão tử còn tưởng rằng nhà các ngươi sẽ xuất tiền chứ!”
“Gia đình tiểu nhân không trả nổi 1.000.000 lượng. Dù sao thì Phòng gia cũng không có năng lực cướp đoạt tất cả mọi thứ trong doanh trại lớn của nước Ô Tác.” Phòng Tử Ngu thấp giọng nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play