Thật ra thì Hoàng thượng không hề để bụng một thanh đao. Dùng đến mới là thần binh, còn cứ nằm yên một chỗ thì chỉ là một vật trang trí mà thôi.
“Vân ái khanh, ngươi thấy sao?” Hoàng đế hỏi.
Vân lão tướng quân vội vàng cung kính nói: “Bệ hạ, quả thực thần muốn có Ngân Nguyệt Toái Tinh đao đã lâu, nhưng con cháu trong nhà thần đều giỏi dùng trường thương, Ngân Nguyệt Toái Tinh đao ở trong tay lão thần sẽ không thể phát huy hết công dụng của nó. Hơn nữa... Lão thần là người không giữ được thứ tốt. Bộ giáp mềm tơ vàng có được trước đây cũng bị tiểu tôn tử của Trình gia lừa mất. Nếu bây giờ có được Ngân Nguyệt Toái Tinh đao thì e rằng càng có nhiều kẻ trộm theo dõi lão thần hơn.”
Hoàng đế nghe vậy thì hừ một tiếng.
“Trình khanh, ngươi nói xem có đúng không?” Ông ta quay sang nhìn chằm chằm phụ thân của Trình Nghiêu.
Trình phụ nheo mắt.
“Tiểu nhi là kẻ lưu manh, không biết lớn nhỏ mà đòi đồ của Vân tướng quân. May mà Vân tướng quân yêu thương hậu bối nên mới dung túng như thế...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT