Diêm Như Ngọc cười: “Người này lắm chuyện, đầy bản lĩnh hồ ly tinh, có lẽ tiểu cô nương khác sẽ không chống cự được mấy lời bùi tai của hắn ta.”
Hoa Lan Dung ngạc nhiên nhìn Diêm Như Ngọc.
“Cho dù Đại đương gia vô cùng đề phòng hắn ta thì dung mạo của người này cũng chỉ tạm được mà thôi...”
“Hắn ta đã tới đây được một thời gian nhưng trước đó luôn ở núi Đầu Hổ, thế nhưng sau khi gặp ta đã gây ra bao nhiêu chuyện? Tiểu cô nương đưa đồ đến viện của hắn ta gần như đều là bình tĩnh đi vào, đỏ mặt đi ra. Ngươi thấy bây giờ ta còn dám để nữ tử đưa đồ đến đó nữa không? Ngay cả nam nhân cũng bị dăm ba câu của hắn ta mê hoặc... Đôi khi giữa đêm còn chạy tới viện của ta điều tra hư thực, chẳng qua là hắn không thể đến gần, bị huynh đệ tuần tra đuổi về thôi.” Diêm Như Ngọc nói.
“Chẳng trách Trình thiếu gia nói hắn ta là bạch hồ ly! Nếu Đại đương gia đã biết hắn ta không phải người tốt, vậy thì tại sao không đuổi người đi ngay lập tức?” Hoa Lan Dung vô cùng tức giận.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện người này muốn lén lút lẻn vào viện của Đại đương gia, nàng ấy càng phẫn nộ hơn.
“Người ta thích bỏ tiền ra để vui chơi thì lão tử hà tất phải sợ hắn ta? Hơn nữa còn là loại người coi tiền như cỏ rác. Chúng ta đã kiếm được từ tay hắn ta hơn 35.000 lượng. Khi nào tài sản của hắn ta vẫn chưa cạn sạch thì không thể đuổi đi.” Diêm Như Ngọc giải thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT