Trình Nghiêu ở bên cạnh cố ý châm chọc hắn ta. May mà viện này ít người, nếu không lại phải gân cổ lên hô to như lúc trước, hận không thể khiến người khắp thiên hạ đều biết Phòng Tử Ngu không phải thứ tốt lành gì.
Phòng Tử Ngu nhiều lần nhẫn nhịn vì biết Trình Nghiêu này là kẻ ăn chơi trác táng nên không muốn so đo với hắn để tránh mất mặt.
Dù sao thì bị chó cắn cũng không thể cắn ngược lại chó được.
Nhưng bây giờ bị Trình Nghiêu chỉ vào mũi mắng, dù tính tình có tốt đến đâu cũng không chịu nổi.
“Trình Nghiêu! Ngươi năm lần bảy lượt bôi nhọ ta là muốn thế nào? Năm đó ngươi ở kinh thành thường xuyên gây ra họa lớn, Tử Ngu cũng không so đo với ngươi. Qua mấy năm nay, ta cho rằng ngươi đã cải tà quy chính, không ngờ ngươi vẫn vô sỉ, xảo trá như vậy. Hôm nay ngươi lại ỷ vào những công đức đó mà bịa đặt trước mặt Diêm cô nương là muốn ép Diêm cô nương đối nghịch với ta sao? Tuy ta lén đến đây nhưng dù sao cũng là Quốc cữu đương triều, lời nói và hành động còn có chút trọng lượng! Nếu ngươi còn tiếp tục làm bậy, cho dù Trình Công có mặt ở đây thì cũng không bảo vệ được ngươi!” Phòng Tử Ngu giận dữ nói.
“Cha ngươi đây! Ngươi cho rằng bổn thiếu gia sợ ngươi chắc! Có giỏi thì ngươi chém bổn thiếu gia đi!” Trình Nghiêu vốn dĩ là người không đụng tường nam thì không chịu quay đầu, chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng. Vừa nghe hắn ta nói vậy, hắn lập tức bật dậy, ưỡn ngực mắng ngược lại.
“Đến khi hồi kinh, ta nhất định sẽ bẩm báo Hoàng thượng, nói ngươi suốt ngày không có chí tiến thủ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT