Đồ đạc trong hai cái rương này cũng không có gì hiếm lạ.
Có lẽ hoàng thượng cho rằng nàng là thổ phỉ nên không biết nhìn hàng, tùy tiện tìm vài thứ cho xong. Chẳng hạn như san hô không lớn này, thứ nàng cướp được từ doanh trại lớn của nước Ô Tác còn cao hơn thứ trước mắt gấp hai, ba lần, còn có vàng và ngọc cũng đều là những thứ cũ kỹ, lỗi thời.
Nàng đúng là thổ phỉ nhưng dù sao cũng là thổ phỉ có sản nghiệp.
Nhất là sau khi có Tô Nguyên giúp nàng quản lý nhà trọ Mãn Nguyệt, hắn còn đặc biệt hỏi thăm các thương nhân xem những nơi khác đang thịnh hành thứ gì.
Sau đó phí không ít tâm tư sưu tầm những thứ đặc trưng và đang thịnh hành ở các nơi về cho nàng vui.
“Xem, xem như không thấy? Như vậy sao được...” Tiền đại nhân và lão thái giám nóng nảy.
“Sao lại không được? Chẳng lẽ ngươi muốn cầm đao kề vào cổ lão tử, nhất quyết bắt lão tử đến kinh thành nhậm chức quan bé xíu không ra gì kia hả? Ngươi xem lão tử là đồ ngốc hay sao?” Diêm Như Ngọc hừ lạnh một tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT