Lần này xuống núi, các huynh đệ không phải đẩy xe thì là vác bao lớn, bận rộn hồi lâu, cuối cùng còn phải cấp tốc rút lui nên đều thở hổn hển như trâu.
“Mẹ nó chứ, các lão tử đã làm đến mức này rồi mà vẫn không giữ được thành Tế Dương thì chỉ có thể nói đám binh lính gác cổng quan kia đều là loại hèn nhát vô dụng!” Ngay cả Vạn Thiết Dũng cũng thấy mệt mỏi.
Bọn họ đã tính toán thời gian chuẩn xác, nhân lúc Diêm Như Ngọc đốt lương thực thì bắt đầu chuẩn bị lót đường. Khi đó đang là đêm tối, hơn nữa đại quân sẽ không xâm chiếm vào lúc đó. Đến khi Diêm Như Ngọc ra roi thúc ngựa đuổi đến thì bọn họ càng bận rộn không ngơi tay một hồi lâu.
Chủ yếu là do gần đây trời lạnh mà bọn họ lại không dám thắp đuốc, cảm giác bị gió lạnh thổi bên ngoài tường thành thật sự không tốt chút nào.
Tất cả bọn họ đều lạnh cóng đến mức mặt mũi tím tái.
May mà ông trời ủng hộ, tuy mấy ngày nay trời lạnh nhưng vẫn khô ráo, không có tuyết rơi. Nếu không thì dù thần tiên có tới cũng không cứu được thành Tế Dương này.
“Đại đương gia, ngài nói xem, lỡ như thành Tế Dương được cứu thì Vân Cảnh Hành và con rùa Khang Vương kia có đến gây phiền phức cho chúng ta không? Sản nghiệp của chúng ta trong thành...” Tô Vệ vô cùng lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT