Diêm Tiểu Hỉ thật sự tức giận, sợ Đại đương gia nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà thật sự đi cứu thành. Đến lúc đó, không biết phải chết bao nhiêu huynh đệ.
Không phải nàng ấy ích kỷ mà là thật sự không cần thiết.
Diêm Như Ngọc bắt chéo chân, nằm nghiêng trên ghế bành, bảo Thú Nhi bóc vỏ quả dại cho Diêm Tiểu Hỉ.
“Đại đương gia...” Vương Quân lập tức quỳ xuống, “Ta biết ta nghĩ như vậy rất kỳ lạ, nhưng ta đã cùng Vân tướng quân học võ từ nhỏ, học trung quân ái quốc, bảo vệ bách tính. Một khi thành bị phá, Vân tướng quân sẽ gặp nguy hiểm, bách tính sẽ gặp nguy hiểm... Nếu chỉ là thành trì đổi chủ thì cũng không ngại. Nhưng hiện giờ Nhị vương tử kia đã chết, Đại Vu nước địch nhất định sẽ nổi giận, lỡ như ông ta hạ lệnh tàn sát bách tính trong thành... thì lòng ta khó yên.”
“Đại đương gia đã cứu mạng ta, ân đức như thế vốn nên làm trâu làm ngựa để báo đáp, nhưng ta từng lập lời thề sẽ dùng hết khả năng của mình, quyết không để một nào bách tính rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng... Ân tình của Đại đương gia chỉ có thể để đến kiếp sau mới báo đáp!”
“Xin Đại đương gia thả ta đi, để ta cùng sống chết với thành Tế Dương!” Vương Quân vội vàng nói tiếp.
Hắn nói xong, trong phòng lập tức trở nên yên ắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT