Nếu không phát hiện ra thuốc mê và một tấm chăn bị mất thì Lương bá cũng sẽ không nói ra sớm như vậy.
Dù sao thì người hy vọng Đại đương gia biến mất nhất chính là Nhị đương gia!
“Ha! Lão tử biết ngay là nha đầu này không đáng tin mà. Không phải lại chạy trốn nữa rồi đó sao?” Vạn Thiết Dũng hừ lạnh một tiếng.
“Chắc chắn không phải Đại đương gia chạy trốn! Nếu chạy trốn thì sao lại mang theo cả chăn? Tối qua, Thú Nhi bị dính thuốc mê nên mới ngất đi. Nếu Đại đương gia thật sự muốn chạy trốn thì hoàn toàn không cần phải làm như vậy! Hơn nữa, chuyện Đại đương gia nói rằng sau này sẽ quản lý sơn trại thật tốt không phải lời nói dối. Hai vị đương gia, chắc chắn bây giờ Đại đương gia đang gặp nguy hiểm! Các ngài vẫn nên gọi mọi người tới, cùng nhau đi tìm thôi!” Lương bá sốt ruột nói.
Vạn Thiết Dũng chau mày, ông ta không hề tin lời Lương bá.
Trước đây, Diêm Như Ngọc đã chạy trốn một lần rồi, sau khi trở về còn không biết ngượng mà khoác loác rằng mình đi tuần tra sơn trại. Bây giờ mới qua mấy ngày chứ? Lại đi tuần tra nữa sao? Hừ!
“Nhị ca, lời lão Lương nói cũng rất có lý. Xưa nay Đại đương gia luôn có gì nói đó, trước đây không muốn làm Đại đương gia cũng nói thẳng với đệ. Nếu bây giờ nàng ấy đã đồng ý với đệ sẽ ngồi lên vị trí này thì sẽ không bỏ trốn giữa chừng. Tối qua, người trong sơn trại của chúng ta, ngay cả những người gác cổng cũng uống say bí tỉ, sợ rằng đã thật sự xảy ra chuyện rồi.” Thích Tự Thu lập tức trở nên thận trọng hơn.
“Không thể nào! Nếu có người tập kích sơn trại thì tại sao không có chút động tĩnh nào? Cơ hội tốt như vậy, người tập kích sơn trại sẽ bỏ qua sao?” Vạn Thiết Dũng đảo mắt hỏi.
Quan trọng hơn chính là dễ dàng bước chân vào trại Diêm Ma như vậy sao? Nếu không phải là người của sơn trại thì nhất định sẽ bị lạc trong khu rừng gần đây, hoàn toàn không tiến vào trại được nửa bước!
“Dù nói thế nào thì cũng nên phái người đi tìm trước!” Thích Tự Thu quả quyết, đi thẳng đến Tụ Nghĩa Đường lấy cung tên ra, sau đó bắn một mũi tên kêu* ra ngoài.
*Mũi tên kêu: loại mũi tên có thể phát ra âm thanh khi bắn do cấu tạo đặc biệt của nó
Mũi tên xé gió lao đi tạo ra âm thanh vang vọng trong không trung, toàn trại lập tức tập hợp.
Các huynh đệ trong trại đều không biết đã có chuyện gì, nhưng Tam đương gia đích thân bắn mũi tên kêu thì nhất định đã có chuyện lớn xảy ra!
Hàng ngày, cứ đến đúng giờ, các huynh đệ trong trại Diêm Ma đều có mặt ở sân luyện võ để rèn luyện, ngoài thời gian rèn luyện chính là thời gian tự do hoạt động. Còn mũi tên kêu chính là âm thanh báo hiệu của trại, trừ phi tổ chức xuống núi hoặc có chuyện quan trọng xảy ra, nếu không thì bình thường sẽ không dùng đến.
“Nhị đương gia, thật sự xuống núi sao? Nhưng mấy ngày nay không nghe nói có con cừu béo nào đi qua mà.” Một huynh đệ lên tiếng.
Vạn Thiết Dũng ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó nói thẳng: "Đại đương gia chạy..."
“Nhị ca!” Thích Tự Thu không vui hô lên một tiếng, cắt ngang lời Vạn Thiết Dũng, nói với mọi người: "Tối qua có người đột nhập vào phòng của Đại đương gia và bắt Đại đương gia đi mất rồi! Tất cả mọi người hãy chuẩn bị lên núi tìm manh mối!”
Ông ấy vừa dứt lời, trong sân lập tức xôn xao. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đại đương gia bị mất tích chính là chuyện lớn!
“Tam đương gia, tối qua chúng ta đều ngủ say trong trại. Nếu có người bắt cóc Đại đương gia thì tại sao không nhân cơ hội đó mà giết chúng ta luôn chứ? Hình như chuyện này có chỗ kỳ lạ!” Có người không nhịn được mà nói.
Thích Tự Thu cũng cảm thấy kỳ lạ: "Đã phát hiện ra thuốc mê trong phòng Đại đương gia.”
“Tam đương gia, ta có một chuyện không biết có nên nói hay không!” Ngô Ưng đột nhiên lên tiếng.
“Có chuyện gì mà không thể nói? Nếu có manh mối của Đại đương gia thì sẽ được trọng thưởng!” Vạn Thiết Dũng hào phóng nói.
Ngô Ưng liếc nhìn mọi người, cắn răng nói: "Tối qua, ta và bọn Thủy Hầu Tử uống rượu với Đại đương gia rất lâu. Sau khi tàn cuộc, bốn người bọn ta đi ra ngoài sơn trại cho tỉnh rượu, tiện thể đi tiểu thì nhìn thấy Đại đương gia lén lút rời khỏi sơn trại..."
“Không thể nào!” Lương bá vừa nghe vậy thì lập tức phản bác.
Mặt Thích Tự Thu biến sắc.
Ngoại trừ Ngô Ưng, ba người còn lại bắt đầu hơi chột dạ, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ngô Ưng, bọn họ chỉ đành ấp úng ùa theo: "Ưng ca... nói không sai..."