Nếu không phát hiện ra thuốc mê và một tấm chăn bị mất thì Lương bá cũng sẽ không nói ra sớm như vậy.
Dù sao thì người hy vọng Đại đương gia biến mất nhất chính là Nhị đương gia!
“Ha! Lão tử biết ngay là nha đầu này không đáng tin mà. Không phải lại chạy trốn nữa rồi đó sao?” Vạn Thiết Dũng hừ lạnh một tiếng.
“Chắc chắn không phải Đại đương gia chạy trốn! Nếu chạy trốn thì sao lại mang theo cả chăn? Tối qua, Thú Nhi bị dính thuốc mê nên mới ngất đi. Nếu Đại đương gia thật sự muốn chạy trốn thì hoàn toàn không cần phải làm như vậy! Hơn nữa, chuyện Đại đương gia nói rằng sau này sẽ quản lý sơn trại thật tốt không phải lời nói dối. Hai vị đương gia, chắc chắn bây giờ Đại đương gia đang gặp nguy hiểm! Các ngài vẫn nên gọi mọi người tới, cùng nhau đi tìm thôi!” Lương bá sốt ruột nói.
Vạn Thiết Dũng chau mày, ông ta không hề tin lời Lương bá.
Trước đây, Diêm Như Ngọc đã chạy trốn một lần rồi, sau khi trở về còn không biết ngượng mà khoác loác rằng mình đi tuần tra sơn trại. Bây giờ mới qua mấy ngày chứ? Lại đi tuần tra nữa sao? Hừ!
“Nhị ca, lời lão Lương nói cũng rất có lý. Xưa nay Đại đương gia luôn có gì nói đó, trước đây không muốn làm Đại đương gia cũng nói thẳng với đệ. Nếu bây giờ nàng ấy đã đồng ý với đệ sẽ ngồi lên vị trí này thì sẽ không bỏ trốn giữa chừng. Tối qua, người trong sơn trại của chúng ta, ngay cả những người gác cổng cũng uống say bí tỉ, sợ rằng đã thật sự xảy ra chuyện rồi.” Thích Tự Thu lập tức trở nên thận trọng hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT