Nhóm người này nán lại một lúc, sau khi để lại lương khô và xác định tình hình xung quanh an toàn, họ quyết định bỏ Diêm Như Ngọc lại một mình và rời đi.

Những người kia đi rồi, Diêm Như Ngọc mới ngồi dậy.

Nàng phủi bụi đất dính trên y phục rồi nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

Nàng còn tưởng mấy người này định giết người giấu xác, không ngờ họ tốn công tốn sức chuốc cho nàng say rượu chỉ để ném nàng ở sườn núi này.

Trong lúc bốn người này khiêng nàng lên núi, tuy cơ thể nàng được quấn trong chăn nhưng để nàng không bị ngạt thở, họ vẫn để đầu nàng lộ ra ngoài. Ánh trăng lạnh lẽo giữa núi giúp nàng nhớ rõ đường đi. Cho dù không có bốn người này dẫn đường thì nàng vẫn có thể an toàn trở về.

Nhưng ngay cả chuyện kích thích như tập kích Đại đương gia mà bọn họ cũng đã làm thì sao nàng không làm thêm chuyện gì kích thích hơn nữa được chứ?

Diêm Như Ngọc mỉm cười, cởi bỏ áo ngoài để lộ lớp trung y màu trắng bên trong và tháo chiếc trâm cài khiến mái tóc dài đen nhánh lập tức buông xuống. Nàng vuốt gọn tóc ra trước mặt rồi tăng tốc đuổi theo mấy người kia, duy trì khoảng cách chưa đến mười thước với bọn họ.

“Sột soạt ——”

“Vù ——”

Âm thanh vang vọng giữa núi rừng tĩnh mịch.

"Ngươi có nghe thấy không? Hình như có tiếng gì đó..."

"Chỉ là tiếng gió thôi, không cần phải lo lắng. Ta đã đi qua con đường này rất nhiều lần rồi, không hề có dấu vết hoạt động của dã thú ở gần đây. Yên tâm đi!"

"Nhưng mà Ưng ca..."

"Im miệng! Ta nói không có chuyện gì thì chính là không có chuyện gì!" Ưng ca hạ giọng, không vui mắng một tiếng.

Nhưng gã vừa dứt lời thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng sột soạt: "Phù... Phù... Ở… lại... đi... Ở… lại... đi..."

"Ưng, Ưng ca... giọng... giọng nữ nhân..." Thuỷ Hầu Tử sắp khóc rồi.

Hắn ta chỉ khiêng Đại đương gia đến sườn núi mà thôi, chẳng lẽ quả báo đến nhanh như vậy sao? Hắn còn định chờ đến khi Nhị đương gia lên nắm quyền sẽ quay lại đón người, nếu lúc đó Đại đương gia không còn ở trong hang nữa thì hắn ta sẽ tìm kiếm xung quanh thật kỹ! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sắc mặt của Ưng ca cũng thay đổi, hai chân gã hơi run rẩy: "Chỉ trùng hợp nghe giống giọng nữ nhân mà thôi!

"Á!" Nhưng Ưng ca vừa dứt lời thì người huynh đệ bên cạnh đột nhiên hét lên, bối rối chỉ vào đằng sau gã: "Ma, ma..."

Nói xong thì vội vàng bỏ chạy.

Ba người khác cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy giữa ánh trăng có một nữ nhân treo ngược trên cây, mái tóc dài xõa xuống, y phục trắng như tuyết cực kỳ chói mắt. Bọn họ lờ mờ nhìn thấy một đôi môi đỏ như máu cười lạnh với mình.

"Chết tiệt! Chạy, chạy mau!" Ưng ca thấy thế thì hét to hơn cả Thủy Hầu Tử ban nãy rồi cũng vắt chân lên cổ mà chạy.

Bốn người gần như lăn lê bò trườn ra ngoài.

Dạo này Diêm Như Ngọc không hề rảnh rỗi. Ngày nào nàng cũng luyện khí, chạy bộ, tập quyền. Tuy vẫn chưa đạt được một phần trăm của bản lĩnh ở kiếp trước nhưng đã mạnh hơn nguyên chủ nhiều, ít nhất là có thể theo kịp bốn người đằng trước. Hơn nữa, đường núi gập ghềnh, bọn họ lại đang cực kỳ hoảng loạn nên tốc độ cũng không nhanh.

"Đừng chạy... Ở… lại... đi... Ở… lại... đi... Ăn, ăn ngươi..."

Âm thanh vang lên không lớn, nhưng chính vì vậy mới càng đáng sợ hơn.

Đây chính là lúc âm khí thịnh nhất trong ngày!

Bốn người này hoàn toàn không nghĩ đến Diêm Như Ngọc, bởi vì ai cũng biết Đại đương gia của bọn họ là một tiểu cô nương yếu đuối, sao có thể treo ngược người lên cây được chứ!

Người đằng trước khổ sở chạy trốn, Diêm Như Ngọc đuổi theo cũng rất vất vả, chuyện này đương nhiên càng trở nên thú vị hơn.

Đã lâu rồi không có ai chơi với nàng như vậy!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play