Sắc mặt của Tam hoàng tử đã tệ đến mức khó có thể hình dung được. Hắn ta cảm thấy lòng dạ của mình bị người ta mổ phanh ra, nhìn thấu tất cả nên vừa xấu hổ vừa tức giận, lại càng oán hận nhiều hơn. Hắn ta hận không thể giết sạch đám thổ phỉ này, hận không thể quay ngược thời gian về lúc tất cả mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
“Bổn tọa nói không đúng sao?” Đối diện với ánh mắt âm trầm của Tam hoàng tử, Diêm Như Ngọc cười khanh khách rồi nói tiếp: “Nếu bổn tọa nói sai thì bổn tọa xin lỗi. Ngươi là nam nhi của hoàng gia, ắt sẽ không vô sỉ như bổn tọa nghĩ. Đặc biệt là đối với những binh lính bảo vệ quốc gia này, ngươi không có mặt mũi để ra tay.”
Tam hoàng tử không hề cảm thấy vui vẻ.
Ngược lại còn cảm thấy mặt mũi của mình bị người ta giẫm đạp dưới đất.
“Có bò hay không?! Muốn bò thì nhanh lên! Các lão tử không rảnh chờ ngươi đâu!” Vạn Thiết Dũng vung đại đao lên, dường như chỉ cần Tam hoàng tử chần chờ một chút thì sẽ ra tay ngay lập tức.
Giọng nói và khí thế của Vạn Thiết Dũng không hề tầm thường. Ông ta vừa dứt lời, Tam hoàng tử lập tức nằm sấp xuống.
Diêm Như Ngọc nheo mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT