Không phải ai cũng dám cướp lương thực của hoàng gia. Cho dù cướp được thì chỉ sợ không có mạng để dùng.
“Bang Hổ Lôi nhất định sẽ ra tay.” Sau khi phân tích một phen, Diêm Như Ngọc lập tức đưa ra kết luận, “Gần đây biên quan rất loạn, toàn bộ lực lượng binh lính gác cổng quan đều được cử đi đối phó quân địch, hoàn toàn không có thời gian rảnh để quản chuyện ở quan nội. Cho dù muốn tính sổ thì e rằng phải chờ đến khi chiến sự chấm dứt hoặc chỉ điều một phần nhỏ binh lực đến mà thôi, hoàn toàn có thể đánh cược một phen.”
“Đại đương gia, chúng ta phải làm thế nào? Cũng lao lên cướp sao?” Thích Tự Thu nhíu mày, “Số lương thực này dành cho binh lính gác cổng quan. Nếu binh lính gác cổng quan không đủ lương thực thì e rằng sẽ bị quân giặc tấn công, đến lúc đó quan nội cũng hỗn loạn... Tuy chúng ta đều là thổ phỉ, nhưng dù sao...”
“Chuyện này ta hiểu.” Diêm Như Ngọc ngắt lời ông ấy rồi giải thích, “Mục tiêu chính của chúng ta không phải lương thực mà là bang Hổ Lôi.”
Cùng một dân tộc, đương nhiên sẽ có cảm giác thân thiết.
Cho dù triều đại thay đổi thì dung mạo vẫn mang những nét đặc trưng đó, dòng máu chảy trong người cũng gần gũi với nhau.
“Lão tử cũng xem thường số lương thực kia. Chúng ta có cách kiếm tiền, có nhiều đỉnh núi như vậy còn sợ không có cơm ăn chắc? Lão tử chính là khinh thường bang Hổ Lôi lấy danh nghĩa của toàn bộ thổ phỉ trên núi Khôn Hành để hành động! Chọc phải phiền phức lớn như vậy, đến lúc đó, chẳng phải tất cả thổ phỉ trên núi phải cùng nhau gánh vác sao?” Vạn Thiết Dũng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play