Hoa Lan Dung chỉ thiếu điều viết hai chữ “cảm kích” lên mặt. Biểu cảm ngưỡng mộ đó khiến Diêm Như Ngọc cũng sắp phải đỏ mặt.
“Tiểu nữ tử như ngươi quá dễ lừa gạt.” Diêm Như Ngọc chê nàng ấy.
“Bị Đại đương gia lừa thì cũng không lỗ.” Hoa Lan Dung cố ý nói, “Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày được sống cuộc sống thế này, vẫn là nhờ phúc của Đại đương gia. Nghĩ như thế thì cũng không căm ghét người của Nhị phòng đã hại ta đến vậy nữa.”
“Người ta cướp mất phu quân của ngươi mà ngươi không tức giận sao? Hay là nghĩ cách lừa đích trưởng tử Nhan gia ra ngoài rồi đưa hắn lên núi?” Diêm Như Ngọc nghiêm túc suy nghĩ.
Hoa Lan Dung che miệng cười.
“Chẳng qua chỉ là lệnh của phụ mẫu mà thôi. Ai cũng nói Nhan công tử kia rất tốt, nhưng có thể tốt đến đâu chứ? Gả vào nhà đó thì phải giúp đỡ trượng phu, dạy dỗ con cái, hầu hạ công bà, suốt ngày tranh đấu với tiểu thiếp, chẳng thú vị chút nào.” Hoa Lan Dung nghiêng đầu, “Hôm qua ta theo Quan đại nương dạy bọn trẻ đọc sách. Bọn chúng rất ngoan ngoãn.”
Rõ ràng không cùng huyết thống nhưng đám trẻ đó lại nhìn nàng ấy bằng ánh mắt ngập tràn tình cảm và tha thiết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play