Diêm Như Ngọc chỉ huy một phen khiến hơn hai mươi người này đều cảm thấy cuối cùng đã có người đáng tin.
Chủ nhân mới giàu có, hào phóng, đương nhiên bọn họ cũng tự tin hơn. Trước đây lúc nào cũng lo sợ bị chủ nhân cũ bán đi, không rõ tương lai, nhưng bây giờ công việc đã hoàn toàn ổn định.
“Chủ nhân... không gian vẫn là thứ yếu, dù sao thì chúng ta cũng là quán rượu, không thể không có mấy món đặc sắc riêng...” Hoắc chưởng quầy nhắc nhở.
Mấy món đặc biệt của Túy Tiên Lầu trước đây không phải bị bán thì cũng bị người ta trộm mất. Tuy đầu bếp bây giờ có tay nghề không tệ, nhưng những món bọn họ biết làm thì người khác cũng biết làm, không có gì quý hiếm.
Nhắc tới ăn, hai mắt Diêm Như Ngọc sáng ngời.
Ở sơn trại luôn ăn cơm tập thể, bữa nào cũng làm món hầm. Thật ra thì sau khi tới thành Tế Dương, đồ ăn đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn kém xa sự đa dạng của kiếp trước.
“Mấy ngày nữa, ta sẽ viết vài công thức, các ngươi dựa theo đó mà nấu thử. Ai có tay nghề tốt, ai nấu ngon các món đó thì sau này sẽ có địa vị cao hơn ở Túy Tiên Lầu.” Diêm Như Ngọc quyết định.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play