Động tác này khiến sắc mặt của Vạn Thiết Dũng tối sầm. Trước đây, khi cha của Diêm Như Ngọc còn tại thế, ông ấy cũng không đối xử tùy tiện với ông ta như vậy.
Không biết lớn nhỏ.
Ông ta hừ nhẹ một tiếng, không nhịn được mà nói tiếp: "Dạy đi! Mấy người thường lên núi hái rau đều ở đây cả, làm phiền Đại đương gia chỉ ra những thứ có thể dùng được để mỗi người ghi chép một loại. Sau này cần thì lại lên núi hái.”
Vạn Thiết Dũng vừa nói xong, toàn bộ nhóm người đi hái rau lập tức xếp thành hàng, trong khi hầu hết những người già không thể vào rừng và đám trẻ quá nhỏ còn lại đều tò mò đứng bên cạnh nhìn.
Tuy những người này trông có vẻ nghe lời nhưng tất cả bọn họ đều tỏ ra rất nghi ngờ.
“Đại đương gia, trước đây chúng ta không hái những thứ này cũng có thể sống tốt. Ta thấy vẫn nên xuống núi sớm thì hơn. Những thứ rau dại này sao có thể giúp chúng ta no bụng được?” Còn chưa bắt đầu kiểm tra những chiếc sọt này mà đã có người lên tiếng.
Diêm Như Ngọc nhìn sang, người lên tiếng đứng gần Vạn Thiết Dũng, rất trẻ, trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT