Diêm Như Ngọc như vậy chỉ thiếu điều viết bốn chữ to “Lão tử có tiền” lên trán.
Đồ ăn ở Tiên Bảo Lầu, món rẻ nhất cũng phải hơn 100 văn, muốn ăn no ít nhất cũng phải tốn 1 lượng, muốn nhiều hơn thì càng tốn nhiều hơn, tiêu mấy chục lượng cũng không lạ.
Người bình thường đúng là không dám mạnh miệng thế này.
Nhưng Diêm Như Ngọc lại là người cần khí phách chứ không cần tiền. Thể diện của nàng đã bị người ta ném xuống đất thì tổn thất chút tiền có tính là gì?
“Diêm chủ sòng bạc! Ngươi hà tất phải tuyệt đường sống của người khác như vậy?! Tiên Bảo Lầu ta mở cửa buôn bán, ngươi đưa nhiều người không sạch sẽ như vậy đến đây chẳng phải là cố ý muốn đập phá bảng hiệu của ta sao?!” Chưởng quầy giận dữ.
Tiên Bảo Lầu nhắm tới những người giàu sang. Bọn họ ăn mặc sang trọng, ai nấy đều trọng thể diện, muốn sạch sẽ. Nếu vừa bước vào đã thấy nhiều ăn mày dơ bẩn như vậy thì ai có thể nuốt trôi cơm được chứ?!
Những người này của Diêm Như Ngọc đúng là có thể chiếu cố việc làm ăn của ông ta, nhưng sẽ khiến ông ta không thể tiếp đãi những người khác được nữa! Chẳng lẽ về sau không làm ăn nữa sao?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT