Thứ Tam đương gia có là lòng người, nhưng Nhị đương gia mới đủ quyền lực để sai bảo. Ông ta lên tiếng bảo mọi người làm việc thì nhất định người trong sơn trại đều không dám không nghe.
“Đại đương gia đúng là đã học cách để trở nên thông minh rồi.” Sau khi Vạn Thiết Dũng rời đi trong cơn tức, Thích Tự Thu không kìm được mà nói.
Chuyện phí công vô ích thì để Nhị đương gia làm, dựa vào dáng vẻ hung dữ của Nhị đương gia thường ngày, mọi người chỉ biết trách Nhị đương gia không biết thông cảm. Vả lại, cuối cùng vẫn là Đại đương gia đích thân chỉ cho tất cả mọi người cách phân biệt các loại thổ sản vùng núi. Đến lúc đó, Đại đương gia đương nhiên sẽ nhận được danh tiếng tốt.
“Ta vốn đã thông minh như vậy rồi, chẳng qua sợ ông trời đố kỵ người tài nên mới không thể hiện ra thôi.” Diêm Như Ngọc nhướng mày.
Mí mắt của Thích Tự Thu giật giật: "Tính khí này của ngài... cũng càng ngày càng giống lão đương gia rồi.”
“Cha ta còn kém xa ta nhiều, sau này ông sẽ biết.” Diêm Như Ngọc nói xong thì nhấc chân rời đi một cách tiêu sái, siêu phàm thoát tục.
Thích Tự Thu vội cất bước đuổi theo, ông ấy còn muốn hỏi thêm về chuyện kiếm tiền nhưng lại ngại lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT