Trình Nghiêu gần như đã nhảy dựng lên, nhưng thấy Diêm Như Ngọc vẫn ngồi yên không nhúc nhích như một ngọn núi lớn thì trong lòng hắn hơi khó hiểu.
Nàng không sợ sao?
“Ngươi đừng giả vờ nữa, bổn thiếu gia đã nhận ra ngươi là Diêm Như Ngọc, là Tiểu Diêm Vương rồi.” Trình Nghiêu dứt khoát làm cho rõ, khẽ cắn môi, “Bổn thiếu gia đã làm ra việc tày trời gì mà ngươi cứ nhất quyết đi theo ta không rời thế?”
“A, nói hay nhỉ? Đi theo ngươi không rời? Rõ ràng là ngươi tự đưa tới tận cửa. Ngươi không biết bổn tọa có thân phận gì sao? Ngươi có từng thấy đồ tể nào sẽ bỏ qua cho con dê béo tự đưa tới tận cửa chưa?” Diêm Như Ngọc lườm hắn, khẽ hừ một tiếng, “Muốn bắt ta đưa lên quan? Đi thôi, gần đây Tống đại nhân ở nha môn đang lùng bắt thổ phỉ đấy, không chừng còn có thể ghi một công cho ngươi.”
“Nhưng mà... Ngươi bí mật tố cáo, Tống đại nhân kia có thể bắt được ta hay không thì chưa chắc, nhưng ta có thể khẳng định rằng ngươi sẽ được lên núi làm khách một lần nữa. Không biết lần này Trình gia sẽ chuẩn bị bao nhiêu lượng bạc để chuộc thân cho ngươi đây?”
Khóe miệng của Trình Nghiêu giật giật.
Cha ơi, con bị người ta uy hiếp...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play