Lão Chu cảm thấy, kho lúa đã được xây xong rồi thì nên tích trữ lương thực thôi.
Không có lương thực, cho dù có nhiều gia súc thì vẫn cảm thấy lo lắng. Ai bảo địa bàn của sơn trại Diêm Ma và cả sơn trại Hung Nha đều không có ruộng tốt, không trồng được gạo trắng chứ!
“Trong số các sơn trại bá chiếm đường núi của chúng ta... sơn trại nào có đất đai phì nhiêu nhất?” Diêm Như Ngọc đột nhiên cười tủm tỉm hỏi.
Thích Tự Thu ngẫm nghĩ: “Sơn trại Mãn Nguyệt.”
“Sơn trại này có địa thế thấp, bên trong khe núi cũng có sông hồ, ruộng tốt tới mấy ngàn mẫu. Đáng tiếc, sơn trại này có một khuyết điểm chính là chỉ có một lối vào duy nhất mà lại còn cực kỳ rộng rãi. Tuy sau lưng cũng là núi, nhưng lại là vách đá. Ruộng đất trong sơn trại đó màu mỡ nhưng đường dẫn vào sơn trại quá dễ bị phát hiện nên nhân số cũng tương đối ít. Mấy sơn trại xung quanh cũng chướng mắt bọn họ. Cho dù bọn họ muốn đầu quân vào sơn trại lớn khác thì cũng không ai muốn nhận. Lần này bọn họ dám chiếm đường núi của chúng ta thì chắc hẳn cũng sắp sống không nổi nữa rồi nên mới làm như thế.” Thích Tự Thu nói tiếp.
Nhắc đến sơn trại Mãn Nguyệt, sắc mặt của đám người Vạn Thiết Dũng đều hơi phức tạp.
“Lão tử từng đến sơn trại đó, phong cảnh cực kỳ đẹp. Nhất là vào đêm rằm hàng tháng, khi trăng tròn lên cao thì đúng là tiên cảnh nhân gian.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play