Những người già yếu trong sơn trại cho rằng sẽ phải trải qua một trận ác chiến, không ngờ chỉ mới qua hai ngày mà đội ngũ đã toàn thắng trở về. Mọi người đều bình an vô sự, ai nấy vui vẻ ra mặt. Người không biết còn tưởng bọn họ xuống núi du ngoạn một chuyến đấy.
“Đại đương gia, ngài không biết đâu, đám quan binh nhát gan kia vừa nghe thấy tiếng sói tru thì lập tức bị dọa tè cả ra quần! Nào còn dám vào núi nữa chứ!” Người bên dưới hưng phấn báo cáo với Diêm Như Ngọc.
Diêm Như Ngọc cũng cảm thấy bất ngờ và mừng rỡ. Nàng nhìn người tên Khâu Phú Quý: “Tên không tệ, cầu phú quý. Chỉ tiếc thời vận không tốt, không có được phú quý, phải lưu lạc thành thổ phỉ.”
“Đại đương gia, ngài đừng cười tiểu nhân...” Khâu Phú Quý cúi đầu, hơi lấy lòng, “Sau này đi theo Đại đương gia ngài, cái tên này mới phù hợp với tiểu nhân.” 
Diêm Như Ngọc cau mày: “Ngươi rất biết ăn nói đấy. Sao lúc ở sơn trại Hung Nha lại không được trọng dụng thế?”
“Vị đương gia của sơn trại Hung Nha... chướng mắt tài nghệ chẳng ra gì này của tiểu nhân.” Khâu Phú Quý lập tức đáp.
Hắn không nói dối. Mấy vị đương gia của sơn trại Hung Nha đều là người hung ác, tuy không đến mức giết người như ngóe, nhưng tuyệt đối không lương thiện. Tính tình của hắn hoàn toàn không được yêu thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play