Trước khi xuống núi, Tô Vệ trình mặt nạ đã làm xong lên. Diêm Như Ngọc liếc nhìn chiếc mặt nạ sắt thô ráp kia rồi thở dài.
Công nghệ ở sơn trại không phát triển lắm nên không thể yêu cầu quá cao.
Tuy chiếc mặt nạ này không có gì đặc biệt nhưng khá vừa mặt nàng. Sau khi đeo lên, quả thực khí thế tăng thêm mấy phần, bớt đi nét nữ tính dịu dàng, thêm chút phong thái lạnh lùng.
“Xuất phát!” Sau khi mang lương khô, chuẩn bị đầy đủ tất cả, Diêm Như Ngọc giơ trường thương lên cao, hạ lệnh.
Mọi người lập tức xuất phát xuống núi.
Diêm Như Ngọc cưỡi một con ngựa đỏ, chỉ có ít ỏi vài người được ngồi chung ngựa, còn lại hơn nửa đội ngũ phải đi bộ khiến nàng nhìn thấy mà lòng chua xót.
Từ sơn trại Diêm Ma ra ngoài núi, cho dù đi đường tắt cũng phải tốn mấy canh giờ. Sau khi tới nơi còn phải dừng lại chỉnh đốn đội ngũ, thật sự rất tốn thời gian. Chờ sau này nàng có nhiều tiền rồi, nhất định phải mua cho mỗi người một con ngựa tốt! Trồng cỏ khắp núi, chăm sóc tốt cho đàn ngựa để thịt dưới chân chúng chắc khỏe hơn nhiều!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT