Bùi Lăng tưởng tượng mình là Lệ tiên tử, thân là chân truyền Thánh tông có thân phận cao quý, lúc này bị một nữ tu có xuất thân gia tộc nhỏ chạy tới cưỡng ép song tu với hắn, vậy hắn... Hình như cũng không phải chuyện gì xấu?
Hơn nữa, sau khi ngủ xong lại cho chút chỗ tốt, thuận tay quan tâm đôi chút, cũng không phải không thể cân nhắc.
Sắc mặt Bùi Lăng tối đen, không phải Lệ tiên tử cũng nghĩ như vậy chứ... Cho nên không phải hắn ngủ Lệ tiên tử, mà là Lệ tiên tử ngủ hắn?
Mẹ nó.
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác mình thua lỗ.
Dù sao đây là thân đồng tử mà đời này hắn đã đau khổ bảo vệ mười tám năm!
Sao Lệ tiên tử có thể không chịu trách nhiệm với hắn.
...
Nghĩ thì nghĩ như vậy, hắn cũng không dám chạy đi tìm Lệ tiên tử đòi đền bù, tóm lại, lúc đứng trên Âm Thi Vân về ngoại môn, Bùi Lăng còn vắt hết óc cân nhắc, sau đó phải bảo vệ sự an toàn của bản thân như thế nào?
Trước mắt công pháp có Đoán Cốt quyết, công phạt có Huyết Sát đao pháp, độn thuật có Huyết Loa... A phi, Huyết Quỷ độn pháp.
Cân nhắc tỉ lệ sống sót, hắn còn thiếu một môn thuật pháp khôi phục.
Bùi Lăng đứng ở cửa ra vào quan sát chốc lát, mới đi qua thử thăm dò.
Lúc cách cửa lớn còn ba bước, ngọn lửa trong đèn lồng bích sa đột nhiên sáng rõ, tiếp theo một luồng lực lượng cường đại đảo qua cả người hắn.
Cỗ lực lượng này giương cung mà không phát, dường như có thể ép hắn thành bột mịn bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, khiến Bùi Lăng không nhịn được rùng mình.
Nhưng lúc chạm tới minh bài mà hắn mang theo bên người, lập tức tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, ngọn lửa ảm đạm, thản nhiên như không có việc gì lui về bên trong đèn lồng, cửa lớn Chư Pháp các lại yên lặng mở ra.
Hắn không nhìn thấy bất kỳ cảnh vật gì ở trong cửa, chỉ như bóng tối vô biên vô tận.
Bùi Lăng lấy lại bình tĩnh, cầm minh bài đi vào.
Lúc hắn vượt qua cánh cửa như đi ngang qua một lớp bình phong vô hình giống mặt nước, chỉ thấy trước mắt là một đại sảnh cực kì rộng lớn.
Trong đại sảnh trống rỗng không bày biện gì, tay trái là một cầu thang đi lên trên, trên bức tường trong cùng thì có ba cách cửa mở ra, chỗ cách Bùi Lăng gần nhất lại đặt một tấm bia đá cao cỡ một người, phía trên có lân hỏa chập chờn sáng tối, điêu khắc từng ký tự.
Hắn đánh giá xung quanh, đi đến trước tấm bia đá đầu tiên, chỉ thấy bên trên là lời giảng giải liên quan đến Chư Pháp các.
Ngoại môn Chư Pháp các có tổng cộng ba tầng, đệ tử Luyện Khí tầng một đến Luyện Khí ba tầng chỉ có thể tiến vào tầng thứ nhất; đệ tử Luyện Khí tầng bốn đến Luyện Khí tầng sáu có thể đi tầng thứ hai; đệ tử Luyện Khí tầng bảy trở lên có thể tiến vào tầng thứ ba, mỗi một tầng lại phân chia thành ba khu công pháp, thuật pháp và kỹ nghệ.
Ngoài ra, vào các vượt qua một canh giờ mà không có bất kỳ chi tiêu gì, sẽ bị trận pháp cưỡng chế ném ra, hơn nữa trong vòng mười ngày sau đó, sẽ không thể tiến vào bất kỳ ngoại môn Chư Pháp các nào.
Nếu hành động giống vậy nhiều lần sẽ phạt linh thạch.
Ngoài ra trong các không cho phép ồn ào, không cho phép đánh nhau, hơn nữa việc mỗi người mua sắm công pháp thuật pháp, đều không được truyền ra ngoài.
Nếu có người vi phạm truyền cho đệ tử bản tông, sẽ phạt gấp mười lần giá cả mua đồ; truyền cho người ngoài tông thì cướp đoạt tu vi, hủy xương rút hồn hóa thành vật liệu.
"Nói vậy, chẳng lẽ kỹ nghệ có thể truyền ra ngoài?" Bùi Lăng nhìn đến đây thầm nghĩ trong lòng, "Có lẽ đây không phải là một sơ hở, đây là cố ý?"
Nghĩ đến phúc lợi duy nhất của Thánh tông là dạy bảo đủ loại kỹ nghệ nhập môn, hắn cảm thấy chắc chắn suy đoán của mình không sai.
Về phần, vì sao Trọng Minh tông làm thế, bây giờ Bùi Lăng không muốn quan tâm, hắn đọc nhanh như gió xem hết chữ trên tấm bia, liền không kịp chờ đợi đi đến lầu hai.
Dù sao hệ thống cũng có thể chủ động thu nhận sử dụng đủ loại công pháp thuật pháp còn có kỹ nghệ!
Dù sau khi nó thu nhận sử dụng chỉ có thể uỷ thác tu luyện, mình không thấy ghi chép cụ thể, thì hắn cũng kiếm bộn.
Mang theo ước mơ tốt đẹp như vậy, Bùi Lăng hưng phấn ba chân bốn cẳng, lao thẳng lên khu thuật pháp tầng hai.
Đây là một gian cung điện có sự khác biệt quá lớn với bề ngoài của Chư Pháp các.
Có thể thấy những cột trụ đỏ thắm cao ít nhất bốn, năm trượng, trên đỉnh điện rủ xuống vô số dây thừng màu đỏ thắm.
Trên dây thừng xuyên rất nhiều tiền giấy không đồng nhất, cuối cùng treo một cái xương sọ.
Trong miệng mỗi cái xương sọ đều cắn một bản điển tịch.
Căn cứ theo lời nói trên tấm bia, số tiền giấy xuyên trên dây đỏ là giá cả điển tịch, một tờ đại diện cho một trăm linh thạch.
Nhét minh bài vào mắt trái của xương sọ, trang bìa của điển tịch sẽ tự động hiện ra giới thiệu vắn tắt sơ qua, nếu muốn đổi thì bỏ đủ linh thạch vào mắt phải xương sọ, chỉ tốn hai lần hít thở nội dung sẽ được ghi vào minh bài.
"Hệ thống?" Bùi Lăng đi tới, phát hiện hệ thống lại thờ ơ, lập tức cảm thấy có lẽ suy nghĩ của mình lại thất bại.
Hắn không từ bỏ hỏi trong suy nghĩ, "Hệ thống? Ra làm việc."
Hệ thống không có phản ứng.
Tốt, lại thất bại.