Bởi vì cái gọi là dễ dàng đạt được sẽ không biết trân trọng, hay là giả vờ sợ hãi đẩy hắn ta ra? Nghĩ cách để hắn ta đưa ra vài hứa hẹn, thậm chí cho chút chỗ tốt ngay tại chỗ?
Không không không, chẳng may làm như vậy khiến Lý Thực không vui thì làm sao bây giờ?
Tôn Ánh Lan do dự, đôi tay mảnh khảnh đặt lên cánh tay Lý Thực, hơi không quyết định chắc chắn được.
Lý Thực lại không chút khách sáo, ngồi khoanh chân xuống ngay tại chỗ, để nàng ngồi ở trên chân, tùy ý xoa nắn đường cong uyển chuyển, vừa hưởng thụ, vừa cười như không cười nói: "Chút nữa ngươi đi tìm Bùi Lăng – tộc đệ của Bùi Hồng Niên, phải nghĩ cách dụ dỗ hắn song tu với ngươi... Nhớ kỹ, nhất định phải để Bùi Hồng Niên biết việc này, hiểu rõ chưa?"
Trong lòng Tôn Ánh Lan tràn đầy vui vẻ tự cho rằng tìm được con rùa vàng: "???"
"Dụ, dụ dỗ Bùi Lăng?!" Tôn Ánh Lan khẽ giật mình, quả thực không thể tin vào tai mình, vốn đang muốn mỉm cười yêu kiều lập tức cứng đờ, khó có thể tin nhìn Lý Thực.
Lý Thực tỏ vẻ lười nhác, bàn tay không hề ngừng lại, nói: "Làm sao? Ngươi không muốn?"
Ta đương nhiên không muốn!
Đang muốn thốt ra câu nói này, suy nghĩ của Tôn Ánh Lan thay đổi thật nhanh, cứ thế nhịn xuống, cười làm lành nói: "Lý sư huynh, người ta... Ừ... Người ta đã thế này với ngươi rồi... Ừ a... Ngươi..."
Nàng khẽ cắn môi, thay đổi vẻ ngượng ngùng ngây ngô trước đó, cả người mềm mại không xương dựa sát vào trong ngực Lý Thực, nhu nhược năn nỉ, "Ngươi nỡ để ta ở cạnh người khác sao? Lại nói Bùi Lăng kia ngông cuồng vô lễ, ta..."
Còn chưa nói dứt lời, Lý Thực đột nhiên dừng động tác, cúi đầu mỉm cười với nàng.
Tôn Ánh Lan còn không hiểu rõ ý của hắn ta, đột nhiên cả người bị một nguồn lực mạnh hung hăng đẩy ra ngoài!
Là Lý Thực tát một cái lên mặt nàng, đánh nàng ngã xuống lăn hai vòng mới dừng lại.
"A!" Tôn Ánh Lan chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn, đâu phải đối thủ của Lý Thực?
Dù Lý Thực không hề dùng toàn lực, lần này cũng khiến trước mắt nàng đầy sao vàng, vết máu chạy xuôi xuống khóe miệng.
"Lý... Lý sư huynh?" Ngay trước đó vẫn đang tiếp xúc da thịt, vậy mà lúc sau đã tuyệt tình như thế.
Trong lòng Tôn Ánh Lan dấy lên lửa giận theo bản năng, chỉ là ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Lý Thực, lập tức hành quân lặng lẽ, im lặng không dám nói.
Lý Thực từ trên cao nhìn xuống, không biết lấy được một chiếc khăn từ chỗ nào, tỉ mỉ lau sạch tay mình, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tiện tỳ, lão tử đến thông báo cho ngươi làm việc, không phải đến thương lượng với ngươi, hiểu chưa?"
"..." Tôn Ánh Lan chỉ hơi do dự một lúc, đã bị hắn ta giơ chân giẫm lên mặt, không hề thương hương tiếc ngọc nghiền ép qua lại: "Ở ngoại môn này, loại mặt hàng như ngươi không có mười vạn cũng có tám vạn, phế vật mèo mả gà đồng, ngươi tưởng có thể đùa giỡn ta trong lòng bàn tay?"
"Nếu không phải còn cần ngươi làm việc, bây giờ lão tử đã rút hồn phách của ngươi cho Nha Hồn ăn."
Lý Thực ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong mắt không có chút mê luyến nào, chỉ có tràn đầy khinh thường, "Trong vòng ba ngày, không làm được việc này, ngươi cứ thử xem."
Tôn Ánh Lan vừa sợ vừa giận, nàng có thể cảm nhận được Lý Thực hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì với nàng, dù vừa nãy hắn ta còn dốc hết sức sàm sỡ nàng, nhưng căn bản không quan tâm có thể ra tay giết nàng bất cứ lúc nào!
Trong tình huống này, nàng nào dám cự tuyệt, chịu đựng vô tận khuất nhục, run rẩy nức nở nói: "Lý sư huynh... Xin sư huynh yên tâm, ta, ta nhất định nghe lời!"
Lý Thực híp mắt nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên mỉm cười, sát ý và lạnh lẽo bỗng nhiên tan thành mây khói, chuyển thành vẻ thân thiết điềm nhiên như không có việc gì, thậm chí hắn ta còn ân cần đỡ người dậy, lau sạch vết bẩn trên hai gò má cho Tôn Ánh Lan, dịu dàng nói: "Nhìn gương mặt này đi, sao lại thành dáng vẻ này? Thật khiến người ta đau lòng."
Nếu vừa nãy nghe được giọng nói thương tiếc như thế, chắc chắn Tôn Ánh Lan vô cùng mừng rỡ.
Nhưng lúc này, bị Lý Thực đối xử cứ như đầy tình cảm, nàng lại không nhịn được run rẩy.
...
Sau một lúc lâu, cửa tiểu viện mở ra, vẻ mặt Lý Thực vô cùng thoả mãn nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên một bụi cây cách đó không xa, như cười mà không phải cười nghênh ngang rời đi.
Lại đợi một lát, thấy trong tiểu viện không có động tĩnh gì, Bùi Hồng Niên nơm nớp lo sợ mới ngã nhào ra từ sau bụi cây, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn phương hướng Lý Thực rời đi.
Lý Thực này có tu vi quá cao!
Rõ ràng hắn ta đã dán hai tấm Liễm Tức phù cho mình, lại ẩn thân trong bụi cỏ, nín thở ngưng thần, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, lại lập tức bị nhìn thấy.
Âm thầm hâm mộ thực lực của đối phương một chút, Bùi Hồng Niên lấy lại bình tĩnh, tiến lên cẩn thận gõ cửa sân.
Trong viện, sắc mặt Tôn Ánh Lan trắng bệch, toàn thân loang lổ vết máu nằm trên đống váy áo rách nát đầy đất.
Nghe được tiếng đập cửa, không khỏi giật mình.
Nàng cuống quít dọn dẹp lại một chút, lại lấy quần áo từ trong túi trữ vật, nhanh chóng chỉnh lại tóc mai, lúc này mới chạy đến cổng, bấm niệm pháp quyết mở trận pháp ra.
Nhưng sau khi trận pháp mở ra, thấy là Bùi Hồng Niên, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt lập tức hóa thành căm giận ngút trời: "Tên phế vật này, sao còn không cút?!"
Bùi Hồng Niên đã quen bị nàng gọi đến quát đi, mặc dù nghe vậy thấy rất đau lòng, nhưng vẫn cười làm lành nói: "Ánh Lan sư muội, ta lo lắng cho ngươi..."
"Ngươi lo lắng?" Tôn Ánh Lan bỗng nhiên tát một cái lên mặt hắn ta, cao giọng quát, "Ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn, ngươi lo lắng cho ta thì có ích lợi gì? Tên phế vật này, ngoại trừ nói một vài lời không đáng tiền, ngươi còn có thể làm gì? Ngươi cút cho ta! Cút ngay lập tức!"
"Sư muội..." Bùi Hồng Niên chân tay luống cuống, đang muốn nói gì đó, chợt phát hiện vết thương trên mặt nàng, không khỏi giật mình, "Chẳng lẽ sư huynh kia..."
Trả lời hắn ta là một cái tát của Tôn Ánh Lan: "Cút!!!"
Cảnh vật trước mắt dập dờn, bóng dáng của Tôn Ánh Lan đã biến mất không thấy, là nàng đóng lại pháp trận.
Bùi Hồng Niên vừa mất mát vừa đau khổ, do dự đứng ở cửa ra vào một hồi lâu, mới có vẻ ấm ức cẩn thận rời đi.
Trong tiểu viện, vẻ mặt Tôn Ánh Lan âm trầm, ánh mắt oán độc, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn ta, đợi sau khi hắn ta hoàn toàn biến mất, mới cắn răng, suy nghĩ cách đối phó: "Tên khốn Lý Thực này... Hắn có thực lực cao cường như vậy, biểu ca lại là tâm phúc của nội môn mạch chủ, tuyệt đối không phải người mà ta có thể trêu chọc... Dù bẩm báo Chấp Sự đường, cũng chỉ khiến hắn bị phạt một ít linh thạch mà thôi..."
Hơn nữa làm như vậy, đâu chỉ hoàn toàn đắc tội đối phương.
Nếu Lý Thực hạ quyết tâm không quan tâm tiền phạt, trực tiếp giết nàng nuôi nấng Nha Hồn của mình, nàng căn bản không ngăn cản nổi!
Cho nên vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thế nhận lấy thua thiệt này.
Không chỉ như thế, tốt nhất đừng làm hỏng việc mà đối phương đã dặn dò.
"Cho nên ta nhất định phải tìm nam tu đủ mạnh..." Nghĩ đến những năm gần đây, dù không thể nói mình muốn gió được gió muốn mưa được mưa ở ngoại môn, nhưng cũng thoải mái tự tại được người người theo đuổi, hôm nay lại... Trong lòng Tôn Ánh Lan tức giận, không nhịn được rơi lệ, nàng cắn chặt môi, trong lòng nảy sinh suy nghĩ ác độc, "Ta chịu đủ cuộc sống người là dao thớt ta là thịt cá này rồi!"
Nàng ép buộc mình tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Chờ chút! Bùi Lăng lại còn sống?"
"Rốt cuộc đám người Trần Hoàn đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại buông tha tiểu tử này?"
Tôn Ánh Lan nghĩ mãi mà không rõ, dù sao nhìn thế nào thì đám người Trần Hoàn cũng không thể nương tay với Bùi Lăng, một tiểu tử mới Luyện Khí tầng bốn, lại vừa vào tông môn, sao có thể chạy thoát được bàn tay của đám người Trần Hoàn?
"Chủ yếu nhất là, Bùi Lăng này xuất thân hàn vi, thực lực cũng không cao, sao có thể khiến Lý Thực tự mình ra tay, để ta tính toán hắn?" Nàng cau mày, nhanh chóng suy nghĩ, "Biểu ca của Lý Thực là đệ tử một mạch Chiêu Xuyên, thỉnh thoảng nghe tên phế vật Bùi Hồng Niên kia nhắc đến, mạch chủ một mạch Chiêu Xuyên là Miêu Thành Dương, luôn có chút ân oán với mạch chủ Trịnh Kinh Sơn của một mạch Kiêm Tang mà hắn đã đầu quân. Bây giờ Lý Thực để ta đi dụ dỗ tộc đệ của Bùi Hồng Niên, chắc hẳn không thể vì đối phó Bùi Hồng Niên... Phế vật này không xứng."
"Tám phần mười liên quan đến ân oán hai mạch."
"Còn Bùi Lăng này... Chẳng lẽ tên phế vật Bùi Hồng Niên này lại lừa ta?"
Sắc mặt Tôn Ánh Lan hơi trầm xuống, lập tức nghĩ đến việc Bùi Hồng Niên chậm chạp không chịu tiến cử mình với Trịnh Kinh Sơn, "Chẳng lẽ xuất thân của Bùi Lăng không đơn giản như vậy, hoặc là hắn có chỗ nào đó lọt vào mắt Trịnh sư huynh, lúc này mới khiến đám người Lý Thực chú ý?"
"Tên phế vật Bùi Hồng Niên này, khốn kiếp!"
"Đáng chết, xưa nay luôn miệng nói hâm mộ ta, trên thực tế lúc thật sự có chuyện tốt, đâu nghĩ tới ta?"
"Quả nhiên nam nhân không có một ai tốt!"
Ánh mắt nàng lóe lên, nhanh chóng suy nghĩ một lát, mới lấy ra Truyền Âm Phù, phân phó cho đám liếm cẩu của mình: "Đi hỏi thăm một chút, những ngày này Bùi Lăng – tộc đệ Bùi Hồng Niên đang làm cái gì? Lúc này đang ở đâu?"
Lúc này Bùi Lăng đang đứng trước Chư Pháp các của một ngọn núi xa lạ, ngửa đầu đánh giá toà tiểu lâu ba tầng thoạt nhìn không đáng chú ý này.
Vẻ ngoài của Chư Pháp các rất bình thường, thoạt nhìn giống với tiểu lâu ba tầng ở trong thế tục, xung quanh cỏ dại rậm rạp, dường như rất lâu rồi không có ai đến.
Cửa tiểu lâu đóng chặt, chỉ có điều ở cổng lại thắp hai ngọn đèn cung đình bích sa ngay giữa ban ngày, bên trong lộ ra ngọn lửa u lục chiếu sáng một tấc vuông, thể hiện ra mấy phần quỷ dị.
Bùi Lăng liếc nhìn hai bên, không thấy bất kỳ người trông coi nào, thậm chí còn có chim tước xây tổ dưới mái hiên, dường như chỉ là một tòa lầu các bình thường không người ở lại.
Bây giờ hắn đã giảm bớt lòng tin với Trịnh Kinh Sơn, cái gọi là Hiểu Nghê ra tay đại diện ý của Lệ tiên tử, cho nên không ai dám tìm hắn để gây sự gì đó... Bùi Lăng cảm thấy không quá đáng tin.
Dù sao Chu Di vẫn là tộc đệ của Chu chân truyền, không phải đã chết dưới đao của mình sao?
Đối mặt với sống chết, dù chân truyền uy hiếp cũng chưa chắc có tác dụng.
Huống chi mối quan hệ của hắn và Lệ tiên tử, bây giờ chính hắn cũng không hiểu ra sao.