Giết!

Trong đầu Miêu Thành Dương đột nhiên vang lên một giọng nói, sau đó giọng nói này càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, không ngừng quanh quẩn ghé vào lỗ tai hắn ta.

Cưỡng ép cắt ngang suy nghĩ của hắn ta, khiến trong ý thức của hắn ta chỉ có một suy nghĩ.

Chính là phá hủy tất cả mọi thứ nhìn thấy trước mắt!

Đôi mắt Miêu Thành Dương đỏ hồng, rừng rực lửa giận, chỉ cảm thấy có thù hận không đội trời chung với những người trước mắt.

Đổ nước ba sông năm hồ cũng khó có thể giội tắt!

Trong lồng ngực lập tức dâng lên sát ý vô cùng vô tận.

Oanh!!!

Miêu Thành Dương đột nhiên đánh ra một quyền, quyền phong khắp nơi, mấy chục sợi dây leo to bằng cánh tay trẻ con đứt gãy bay ngược, chỗ đứt cuồn cuộn máu tươi, mùi máu tanh tràn ngập.

Cảm Mộng lâm bị thương càng thêm hung ác, dây leo đứt gãy nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, trong khoảnh khắc một lần nữa gia nhập vây công.

Ở giữa dây leo huyết sắc mọc chi chít nụ hoa thuần trắng, liên tiếp nở rộ.

Sau khi nụ hoa xuất hiện, càng có vô số dây leo được sinh ra, thể hiện rõ sự sắc bén, theo dây leo đứng thẳng bắn về phía Miêu Thành Dương!

Trong chốc lát dây leo đâm đến như mưa rào, điên cuồng trút xuống, Miêu Thành Dương hét dài một tiếng, hai nắm đấm hiện ra ánh sáng đen nhàn nhạt, cùng lúc đó mấy ma nữ đột nhiên xuất hiện, đôi mắt quyến rũ, chân trần nhảy múa.

Tất cả dây leo bắn về phía hắn ta đều bị ma nữ lấy thân ngăn lại.

Phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh!

Khuôn mặt Miêu Thành Dương vặn vẹo, một hơi đánh về phía trước mấy chục quyền, lúc này quyền thuật cường đại đã đánh dây leo có kích cỡ như thùng nước nhỏ thành bột mịn, trong tầm mắt của hắn ta, một quyền này của hắn ta đã đánh chết từng huyễn tượng Trịnh Kinh Sơn.

"Giết giết giết giết giết!!!!"

Miêu Thành Dương điên cuồng hô to, đồng thời hai nắm đấm như ảnh, ma nữ vội múa, đánh toàn bộ sợi dây leo và nụ hoa ở xung quanh thành phấn vụn!

Đoạn dây leo rơi xuống đất, nhanh chóng trưởng thành một sợi dây leo mới, nhưng thực lực của Miêu Thành Dương quá mạnh, giết quá nhanh, tốc độ sinh sôi của sợi dây leo hoàn toàn không theo kịp tốc độ vung nắm đấm của hắn ta.

Sợi dây leo càng ngày càng ít, mị ảnh ma nữ ở xung quanh xếp chồng lại, vô cùng quyến rũ, hơi thở như lan, vòng quanh Miêu Thành Dương, trong chốc lát tiếng nỉ non của Tâm Ma quyền quanh quẩn trong toàn bộ Cảm Mộng lâm, nhưng vào lúc này một nụ hoa nở rộ trong rừng dây leo đột nhiên khô héo, tiếp theo kết thành một cái quả to lớn, cái quả rơi xuống đất dần hóa thành một thiếu niên, lại là dáng vẻ của Miêu Thành An!

Oanh!!

Không chờ "Miêu Thành An" áp sát, Miêu Thành Dương đã đánh một quyền cách không, đánh nó chia năm xẻ bảy.

"Lại giết một người! Trịnh Kinh Sơn! Bùi Lăng! Ta lập tức giết sạch toàn bộ các ngươi!"

Rầm rầm rầm...

Không biết giết bao lâu, cuối cùng Miêu Thành Dương đã khôi phục sự tỉnh táo, hắn ta nhìn lại, phát hiện mình đã sớm giết ra Cảm Mộng lâm.

"Tâm ma..." Miêu Thành Dương lập tức ý thức được vấn đề nghiêm trọng, sắc mặt tái xanh.

Lúc trước nghe được tin bào đệ chết, vốn tưởng với tâm chí của mình, dù có sợ hãi đau xót, cũng không đến mức dao động đạo tâm.

Không ngờ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, tình cảm của hắn ta với Thành An đã sâu sắc hơn mình tưởng, trong lúc vô thức đạo tâm đã bị dao động, là tâm ma nhân cơ hội để lại một vết thương.

Nếu không phải đến Cảm Mộng lâm, thậm chí Miêu Thành Dương cũng không phát hiện Tâm Ma kiếp của mình đã giáng lâm từ lâu, đang lặng yên ấp ủ.

Hắn ta quay đầu nhìn thác nước huyết sắc ở sau lưng, vẻ giận dữ trong mắt và trên mặt dần biến mất, toát ra vẻ đau đớn không thể che giấu: "Thành An... Ngươi yên tâm đi đi, ca ca vẫn ca ca lúc trước, chưa từng thay đổi. Người thương tổn ngươi, dù có thân phận địa vị gì, dù có tu vi bối cảnh gì, đều phải trả giá đắt!"

Miêu Thành Dương nói xong cũng không dừng lại thêm nữa, trong mắt hiện ra huyết quang, tiếp tục đuổi theo dấu chân máu trong tầm mắt.

Lúc phát hiện một đám người Âu Dương Tiêm Tinh tiến về Âm Dương sái bồn, hắn ta không khỏi cười lạnh một tiếng, cả người hóa thành một đạo huyễn ảnh như mộng như điện, chợt lóe lên.

Đám người Âu Dương Tiêm Tinh phải vô cùng cẩn thận đi qua đường mòn, đối với Miêu Thành Dương, con đường này không khác gì đường lớn.

Cho dù lúc đi qua con đường núi hẹp hai bên là vực sâu, cũng không dừng lại chút nào.

Trong giây lát, Miêu Thành Dương đã đi qua hiểm địa này.

Chỉ là lúc này, hắn ta lại dừng bước.

Bởi vì vốn dấu chân máu trong tầm mắt vô cùng rõ ràng, đột nhiên lúc đến bờ bên kia lại trở nên lộn xộn, tiếp theo không còn dấu vết.

"Bị phát hiện rồi?" Miêu Thành Dương nhíu mày, hắn ta cũng không quan tâm sự sống chết của Tiết Huỳnh, lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tự tay giết chết Bùi Lăng. Vì vậy, sau khi xác nhận không thể đuổi theo thông qua dấu chân máu, lập tức nhảy lên một khối cự nham ở gần đó, đưa mắt nhìn quanh, phán đoán hướng đi của một đoàn người Âu Dương Tiêm Tinh.

Trong Cổ Uyên, mặc dù đường đi hay thay đổi, nhưng nơi khá quan trọng như Cảm Mộng lâm, Âm Dương sái bồn, lại không có thay đổi lớn gì.

Ở nơi Hàn Tủy Hỏa sinh ra cũng sẽ có địa hình tương tự xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play