Sau một lúc lâu, cuối cùng Tiết Huỳnh tổn thương nguyên khí đã bước lên mặt đất, hắn ta không nhìn Âu Dương Tiêm Tinh ép buộc hắn ta, mà oán hận nhìn Bùi Lăng.
Có Âu Dương Tiêm Tinh bảo vệ bên cạnh mình, bây giờ Bùi Lăng không sợ chút nào, thậm chí còn cười lạnh trong lòng: Chỉ thế này? Chỉ thế này cũng muốn hại hắn? So sánh với hệ thống, thủ đoạn nhỏ của Tiết Huỳnh này căn bản không đáng giá nhắc tới!
Một đoàn người nhanh chóng rời khỏi Âm Dương sái bồn, tiếp tục đi vào sâu hơn.
Vào lúc này, lúc bọn họ đi vào hang động đá vôi, kẽ nứt giữa không trung lóe lên, bóng dáng Miêu Thành Dương hiện ra.
Cổ Uyên quỷ dị, không những địa vực rộng lớn mà địa hình còn dễ thay đổi, cứ cách một đoạn thời gian lại phải đối mặt với một con đường hoàn toàn mới.
Mặc dù hắn ta lập tức lên đường sau khi nhận được tin tức, nhưng cũng không thể xác định đám người Âu Dương Tiêm Tinh đi về hướng nào.
Thế nhưng, điều này cũng không làm khó được hắn ta.
Miêu Thành Dương hơi nhắm mắt, lúc mở mắt ra, toàn bộ hốc mắt đều nổi lên huyết quang nhàn nhạt.
Trên mặt đất ở trước mặt hắn ta cũng có thêm một hàng dấu chân giống như đã giẫm qua vũng máu.
"Phương hướng này là đi Cảm Mộng lâm?" Miêu Thành Dương trầm ngâm, "Quy củ tông môn sâm nghiêm, mỗi lần Hàn Tủy Hỏa sinh ra, chỉ có người nhận nhiệm vụ mới có thể biết được vị trí cụ thể của hỏa chủng."
"Nhưng thuộc tính của Cảm Mộng lâm tương xung với Hàn Tủy Hỏa, tất nhiên không phải chỗ của hỏa chủng."
"Có lẽ Âu Dương Tiêm Tinh sợ bị người ta theo dõi, muốn mượn Cảm Mộng lâm ngăn cản kẻ đến sau?"
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi hơi cười lạnh, "Chỉ tiếc, lần này ta đích thân đến! Chỉ là Cảm Mộng lâm, đây có tính là cái gì?"
Nói xong, bóng dáng Miêu Thành Dương thoáng lên một cái, nhanh chóng đuổi theo dấu chân máu.
Vào lúc này, có lẽ là phát hiện được hơi thở của sinh linh, xung quanh không ngừng vang lên tiếng xột xoạt, thỉnh thoảng còn có ánh mắt tập trung theo dõi, chỉ là sau khi có mấy cái bóng thử thăm dò tới gần Miêu Thành Dương, còn không kịp ra tay đã kêu thảm lùi lại.
Miêu Thành Dương hừ lạnh một tiếng, siết chặt hai tay, nơi tiếng nỉ non lan đến, vô số yêu ma quỷ quái nhanh chóng lùi lại chạy đi, vẻ mặt hốt hoảng, hắn ta nhìn cũng chẳng muốn nhìn những tinh mị không có thành tựu này, tản đi Tâm Ma quyền, tiếp tục đi đường.
Rất nhanh, hắn ta đã đến Cảm Mộng lâm.
Đối mặt với vô số dây leo chập chờn tạo thành thác nước huyết sắc, Miêu Thành Dương không hề căng thẳng như mấy người Âu Dương Tiêm Tinh, hắn ta không hề dừng lại đi thẳng về trước, mấy sợi dây leo huyết sắc vốn đang nhẹ nhàng phiêu đãng phát hiện được, lập tức tăng tốc độ, lao về phía hắn ta từ bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, trong rừng hiện ra vầng sáng mông lung, thử kéo Miêu Thành Dương vào huyễn cảnh.
Miêu Thành Dương cười lạnh: "Muốn chết!"
Hắn ta không chỉ không chống cự, ngược lại chủ động buông bỏ đề phòng, chìm vào trong ảo cảnh.
Cảnh vật trước mắt lặng lẽ biến hóa, không nằm ngoài dự đoán của Miêu Thành Dương, sau khi tiến vào huyễn cảnh, người xuất hiện ở trước mặt hắn ta là bào đệ Miêu Thành An mình đầy thương tích, còn đang thoi thóp.
"Thành An, ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ đuổi theo giết Bùi Lăng kia." Miêu Thành Dương liếc nhìn "đệ đệ" của mình, hiếm khi nào lại tỏ ra ôn hòa, trầm giọng nói, "Ta sẽ dùng hình phạt tàn khốc nhất để tra tấn hắn, hơn nữa còn khiến hắn nói ra người chủ mưu. Mặc kệ người chủ mưu là ai, sớm muộn gì ta cũng dùng huyết nhục hồn phách của hắn để tế bái ngươi."
Nói xong lời này, Miêu Thành Dương không hề chậm trễ giơ tay lên, dự định cưỡng ép phá vỡ huyễn cảnh.
Ngay vào lúc này, Miêu Thành An ngước khuôn mặt tràn đầy máu tươi lên, không hề tức giận nói: "Ca, vì sao bây giờ ngươi mới báo thù cho ta? Vì sao không giết tiểu súc sinh Bùi Lăng kia lúc hắn vừa về tông môn?! Ngươi là nội môn đệ tử, còn là một trong mười ba mạch chủ! Dù lấy tu vi và thân phận của ngươi, tiền phạt chém giết tiểu súc sinh kia có cao hơn, chẳng lẽ ngươi không bỏ ra nổi sao?"
"Ta là bào đệ duy nhất của ngươi, ngươi từng thề trước giường bệnh khi cha mẹ qua đời, sẽ chăm sóc thật tốt cho ta cả một đời."
"Kết quả ta bị người ta nghiền xương thành tro, ngươi lại mặc cho kẻ thù sống thoải mái ở ngoại môn đến nay... Ngươi xứng đáng với ta sao? Ngươi xứng đáng với cha mẹ sao!?"
Miêu Thành Dương giật mình, trên mặt lý trí hắn ta biết người trước mặt không phải đệ đệ mình, chỉ do Cảm Mộng lâm biến thành, nhưng Miêu Thành An là bào đệ của hắn ta, từ sau khi phụ mẫu qua đời, đây là người thân duy nhất của hắn ta ở trên thế gian.
Lúc này đối mặt với sự chất vấn, trong lòng lại mềm nhũn, nâng tay lên mãi không hạ xuống.
Miêu Thành An vẫn tiếp tục gào thét: "Lý Bình có rất nhiều tử tôn, Lý Tư Quảng chỉ là tôn nhi do con thiếp sinh ra, hắn lo trước lo sau không muốn trả giá quá nhiều vì một thứ tôn, cũng có thể hiểu được! Chu gia cũng đông người, tuy Chu Di là tộc đệ của Chu chân truyền, trên thực tế huyết thống xa cách, tư chất thấp, Chu chân truyền không coi trọng sự sống chết của hắn, cũng không có gì đáng trách."
"Nhưng ngươi thì sao?!"
"Ngươi và ta cùng cha cùng mẫu, là người thân nhất!"
"Ta vốn tưởng sau khi ngươi nghi ngờ Trịnh Kinh Sơn sẽ chém giết hắn! Ai biết ngươi chỉ dạy dỗ hắn một trận, chỉ là chút vết thương da thịt đã dừng tay."
"Thậm chí ngay cả Bùi Lăng khiến ta không còn hài cốt, đã trở về tông môn nhiều ngày như vậy, ngươi cũng mới bắt đầu ra tay!"
"Có phải ngươi cảm thấy, ngươi do dự lâu như vậy, chỉ giết một Bùi Lăng đã xứng đáng với ta rồi không?"
"Có phải ngươi căn bản cũng không muốn báo thù cho ta hay không!"
"Thành An..." Trong lòng Miêu Thành Dương đau xót, như lời huyễn cảnh này đã nói, hắn ta và Miêu Thành An là huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ, phụ mẫu hai người chết sớm, trước khi bọn họ qua đời, hắn ta từng quỳ gối trước giường phụ mẫu thề nhất định sẽ chăm sóc tốt đệ đệ.
Dù năm đó Miêu Thành An bị Thánh tông cho rằng tư chất tâm tính đều không hợp cách, từ chối ở ngoài cửa, sau khi Miêu Thành Dương tiến vào nội môn lập tức nghĩ cách đưa đệ đệ vào ngoại môn, thuận tiện để mình ở gần chăm sóc.
Vốn tưởng dù đệ đệ rất khó tu luyện được gì, nhưng chỉ cần mình còn ở đó một ngày, hắn ta sẽ không phải chịu thiệt thòi ở ngoại môn.
Ai biết chỉ sơ sẩy một chút, Miêu Thành An không chỉ chết thảm, thậm chí bị người ta nghiền xương thành tro?
Sớm biết như thế, còn không bằng để đệ đệ ở lại thế tục, biết đâu sẽ không rơi vào kết quả như vậy.
Miêu Thành Dương vô cùng đau lòng, giải thích: "Thành An, không phải ta không muốn báo thù cho ngươi, chỉ là ta nghi Trịnh Kinh Sơn đứng sau lưng sai khiến Bùi Lăng, Trịnh Kinh Sơn lại có quan hệ với Lệ chân truyền, Lệ chân truyền... Dù Chu chân truyền cũng là chân truyền, nhưng rất kiêng dè nàng, ta... Ta chỉ là nội môn mạch chủ của hạ ngũ mạch, chúng ta cũng không có trưởng bối tài giỏi ở trong tông."
"Ta không thể giết Trịnh Kinh Sơn ngay bây giờ, nếu không dù Lệ chân truyền đã bế quan, nhưng mạch chủ thượng tam mạch đều cống hiến sức lực cho nàng, sẽ không bỏ qua cho ta... Nếu ta xảy ra chuyện, vậy còn ai báo thù cho ngươi nữa?"
"Hiện tại ta đã quyết định về phe Chu chân truyền, chờ qua một thời gian ngắn, sau khi lấy được sự tin tưởng và nể trọng của Chu chân truyền, sớm muộn gì ta cũng giải quyết Trịnh Kinh Sơn..."
"Nói tới nói lui, ngươi vẫn sợ!" Miêu Thành An mặt không còn chút máu nhìn hắn ta, yếu ớt nói, "Ngươi sợ báo thù cho ta, sẽ làm chậm trễ tiền đồ của ngươi."
Miêu Thành Dương vô thức muốn phủ nhận: "Ta không có, ta..."
"Ngươi có hay không, tại sao không hỏi đạo tâm của ngươi?" Miêu Thành An lạnh lùng cười, nghiêm nghị nói, "Lúc trước ngươi ở ngoại môn, bởi vì tranh chấp một việc nhỏ với Trịnh Kinh Sơn! Lúc ấy mọi người khuyên ngươi dàn xếp ổn thỏa, dù sao Trịnh Kinh Sơn không chỉ có xuất thân mạnh hơn ngươi, còn có Lệ chân truyền làm chỗ dựa. Bàn về tu vi bàn về bối cảnh, ngươi cũng không sánh bằng hắn!"
"Nhưng ngươi lại cảm thấy, tu sĩ chúng ta tranh mệnh với trời, thà rằng chết trên đường anh dũng tiến lên, cũng không tham sống sợ chết, nếu không hôm nay khúm núm vì chỗ dựa của người khác, ngày sau lại nơm nớp lo sợ vì tu vi của người ta... Sợ đầu sợ đuôi như thế, có khác gì bè lũ xu nịnh trong phàm tục?"
"Kết quả thì sao?"
"Ngươi thắng! Chẳng những đến nay vẫn chèn ép được Trịnh Kinh Sơn, càng nhận được sự coi trọng của Chu chân truyền."
"Nhưng bây giờ vẫn không quyết đoán như thế, hoàn toàn mất hết bản tính năm đó!"
"Ngươi nói qua một khoảng thời gian, ngươi nói giữ lại bản thân sẽ có tác dụng, rốt cuộc thật sự suy nghĩ cho đại cục, hay sợ báo thù cho ta sẽ đánh mất địa vị quyền thế hiện tại?!"
"Ngươi hỏi đạo tâm của ngươi đi... Rốt cuộc ngươi đang bàn bạc kỹ hơn, hay là sợ?"
"Miêu Thành Dương, ngươi thay đổi rồi!"
"Ngươi đã không còn là ca ca trước kia của ta... Ngươi thay đổi!"
"Không tin ngươi hỏi đạo tâm của ngươi đi..."
"Ngươi hỏi đạo tâm của ngươi... Hỏi đạo tâm của ngươi... Ngươi hỏi... Hỏi..."
Miêu Thành Dương càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, trong chớp nhoáng phát hiện khuôn mặt "Miêu Thành An" trước mặt đã bắt đầu xảy ra thay đổi, lại dần biến thành khuôn mặt của hắn ta!
"Tâm ma!"
Miêu Thành Dương kịp phản ứng, trong lòng đột nhiên trầm xuống: Hắn ta chủ tu Tâm Ma quyền, có thể dẫn động tâm ma tấn công địch, thậm chí dùng cái này để khống chế tu sĩ có tu vi không bằng mình.
Nhưng Tâm Ma quyền cũng có một khuyết điểm, đó là cách một đoạn thời gian người tu luyện lại bị tâm ma quấy nhiễu.
Một khi tâm cảnh lay động, tâm ma tự sinh.
Lúc trước đạo tâm của Miêu Thành Dương kiên cố, kiên định vô song, nếu không thì cũng không dám lựa chọn Tâm Ma quyền.
Đây cũng là lý do vừa nãy hắn ta chủ động chìm vào ảo cảnh của Cảm Mộng lâm, thứ nhất gặp đệ đệ mình một lần cuối; thứ hai đánh vỡ huyễn cảnh có thể nhanh chóng thông qua Cảm Mộng lâm.
Ai biết tâm ma sớm không quấy nhiễu muộn không quấy nhiễu, lại tấn công ngay lúc này.
Hắn ta thở sâu, đột nhiên nện một quyền vào đầu huyễn tượng.
Máu tươi bắn ra, thi thể vỡ nát, cảnh vật xung quanh lập tức vỡ nát, lộ ra dáng vẻ thật.
Vẻ mặt Miêu Thành Dương dữ tợn nhìn từng sợi dây leo tràn đầy trời đất đang đánh về phía mình.
Trong tầm mắt, trong quá trình những sợi dây leo nhào tới nhanh chóng hóa thành dáng vẻ của Trịnh Kinh Sơn và Bùi Lăng, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt đã có vô số Trịnh Kinh Sơn và Bùi Lăng vây quanh hắn ta!