Cũng không biết qua bao lâu, tiếng gió dừng lại, tình cảnh kỳ quái xung quanh hơi vặn vẹo, chẳng mấy chốc bốn người đã xuất hiện cạnh một mép vực to lớn.
Miệng vực cực kỳ rộng rãi, đứng ở vị trí của bọn họ căn bản không thấy bờ bên kia, chỉ có thể thấy mặt đất dưới chân trụi lủi để lộ ra nham thạch, số nham thạch này khác với những chỗ khác, là màu tro cốt để lộ ra vẻ âm u đầy tử khí.
Không biết có phải vì lý do này, khiến những nơi nhìn thấy không có một ngọn cỏ, chỉ thỉnh thoảng có vài cọng cây khô hình dạng vặn vẹo như yêu quỷ, đứng sừng sững ở chỗ gần chỗ xa.
Thỉnh thoảng có một loại quạ trên cánh hiện ra hỏa diễm màu lam nghỉ lại ở đầu cành, tròng mắt đỏ ngòm, lúc yên tĩnh nhìn sang rất đáng sợ.
Bùi Lăng nhìn vào trong vực sâu, xuống phía dưới chưa đến vài chục trượng đã có hắc vụ bốc lên, ngăn cản tầm nhìn.
Càng đi đến trung tâm thì hắc vụ kia càng nồng đậm, tạo thành mấy cột sương mù đứng thẳng giữa vòm trời, khiến mặt trời ở trên đỉnh đầu cũng hơi u ám mịt mù.
Phần vách vực lộ ra ngoài cũng là kiểu đất cằn sỏi đá, đỏ thẫm đan xen uốn lượn như vết sẹo, biến mất dưới lớp hắc vụ đậm đặc.
Bùi Lăng hơi rung động đánh giá một màn này, vô thức hỏi: "Nơi này... Còn ở trong tông môn sao?"
Dù sao từ lúc hắn bước xuống Trảm Trần đài, những nơi hắn từng thấy dù là nội môn hay ngoại môn, tuy đồng môn và quy củ đều cực kỳ nham hiểm, nhưng ít ra hoàn cảnh vẫn khá tốt.
Khắp nơi cỏ cây sum suê, chim hót hoa nở.
Lúc này đứng bên cạnh mép vực sâu, lại lộ ra vẻ tĩnh mịch hoang vu như ngày tận thế.
Dù là vô số sơn phong ngoại môn trong biển mây cuồn cuộn, hay là tiểu viện yên tĩnh nằm giữa vườn hoa lan ở nội môn, đều có vẻ không hợp nhau.
"Cũng coi như trùng hợp." Ba người Âu Dương Tiêm Tinh không để ý Bùi Lăng, "Sắp đến lần cổ triều dao động tiếp theo, trước tiên sử dụng Ích Độc Đan, đợi chút nữa không được kéo dài thời gian!"
Sau một lúc lâu, hắc vụ tạo thành cột sương mù hơi lắc lư, đột nhiên hơi lún xuống đáy vực một chút xíu.
Sương mù trong vực sâu cũng bắt đầu quay cuồng như nước đun sôi.
Ở dưới hắc vụ vang lên tiếng gào thét nặng nề xa xăm như đang cuồng loạn giãy giụa.
Không đợi Bùi Lăng nghiêng tai lắng nghe, Âu Dương Tiêm Tinh một phát bắt được cánh tay hắn, quát khẽ: "Đi!"
Ngay sau đó, nàng đã kéo Bùi Lăng nhảy xuống vực sâu, Phương Cát, Tiết Huỳnh cũng theo sát phía sau, thả người nhảy lên.
Như một cục đá bị ném vào trong nước dần sôi trào mãnh liệt, trong hắc vụ xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ ngắn ngủi.
Mấy lá bùa bị xé nát cuốn theo làn sương mù vào trong vòng xoáy, trên giấy lóe ánh sáng nhạt lại bị hắc vụ xâm chiếm từng bước gần như không còn, không lưu lại chút dấu vết nào.
Cùng lúc đó, nội môn, chỗ ở của một mạch Chiêu Xuyên.
Trong mật thất, trong lòng Miêu Thành Dương có cảm giác, thu công đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy trên bàn có một lá bùa đang thiêu đốt, vốn trên giấy không có vật gì, lại nhanh chóng hiện ra một hàng chữ: "Trịnh Kinh Sơn muốn lấy Hàn Tủy Hỏa cho Bùi Lăng, Âu Dương Tiêm Tinh dẫn đội, đã vào Cổ Uyên."
"Hàn Tủy Hỏa?" Miêu Thành Dương khẽ nhíu mày, tự nói, "Là đám Hàn Tủy Hỏa mà trung ngũ mạch đã quyết định nội bộ?"
Trong nội môn có rất nhiều người biết Hàn Tủy Hỏa, đó là hàn khí trong lòng đất ngưng kết tới trình độ nhất định, tùy duyên đản sinh ra thiên địa linh hỏa. Trong mắt rất nhiều người, công dụng tẩy tủy còn cao hơn cả luyện đan.
Dù sao luyện đan cần thiên phú, nhưng có người tu hành nào lại từ chối việc tẩy luyện cốt tủy, đúc thành căn cơ mạnh hơn?
Lần này Hàn Tủy Hỏa xuất hiện, nội môn đã ngầm đấu đá một trận, cuối cùng là một vị mạch chủ trung ngũ mạch thắng được, dự định đưa nó cho người nhà của mình.
Ngay từ đầu Trịnh Kinh Sơn đã từ bỏ trận tranh đấu này, dù sao một mạch Kiêm Tang không có luyện đan sư, Trịnh Kinh Sơn cũng không có người thân nào cần chiếu cố.
Bây giờ lại đắc tội trung ngũ mạch vì Bùi Lăng?
Điều này khiến Miêu Thành Dương một lòng báo thù cũng không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên.
Suy nghĩ một chút, hắn ta gọi thủ hạ của mình tới: "Gần đây động tĩnh bên thượng tam mạch thế nào? Có chú ý đến việc Hàn Tủy Hỏa không?"
Thủ hạ lắc đầu nói: "Gần đây sư huynh sư tỷ thượng tam mạch vẫn như thường."
Miêu Thành Dương không yên lòng hỏi: "Gần đây Trịnh Kinh Sơn không đi tìm bọn họ xin giúp đỡ sao?"
Thấy thủ hạ vẫn lắc đầu, hắn ta hơi trầm ngâm.
Lệ chân truyền bế quan, thượng tam mạch cũng không có dấu hiệu xen vào... Nói cách khác, lần này không tiếc đắc tội trung ngũ mạch cũng muốn tranh đoạt Hàn Tủy Hỏa, là do Trịnh Kinh Sơn tự chủ trương?
Nhưng hắn ta mưu đồ gì?
Đương nhiên cũng có thể là cạm bẫy.
Nhưng khả năng này rất nhỏ, bởi vì Trịnh Kinh Sơn không biết bên cạnh mình có người của hắn ta.
Miêu Thành Dương đang do dự không quyết, lại có người đến bẩm báo: "Mạch chủ, Trịnh Kinh Sơn tới, nói là muốn khiêu chiến mạch chủ."
"Hả?" Miêu Thành Dương khẽ giật mình, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng, "Nói cho hắn biết, ta tu luyện tới thời cơ quan trọng, hôm nay tha cho hắn một mạng, để hắn cút! Chờ tu luyện xong, chắc chắn sẽ san bằng Khô Lan tiểu viện của hắn!"
Nói xong lại dặn dò thủ hạ, "Ta đến đáy vực một chuyến, xem có cơ hội lấy đầu Bùi Lăng kia tế bái Thành An hay không. Ngươi ở lại nơi này, nếu hơn nửa ngày sau mà ta chưa về, nói rõ ràng mọi chuyện với người Chu gia, mời bọn họ chuyển lời cho Chu chân truyền."
Lúc Miêu Thành Dương khởi hành, Bùi Lăng còn đang cố gắng giãy giụa ở biên giới cái chết.
Lạnh.
Quá mẹ nó lạnh!
Đây là cảm giác sau khi Bùi Lăng tiến vào hắc vụ, hắn không khỏi nhớ lại tình hình lần đầu tiên gặp Hiểu Nghê và Vụ Liễu, khi đó trên Huyền Cốt Lăng Âm Chu cũng nổi hắc vụ lên bốn phía, sương mù tụ lại như cột... Chắc hẳn tọa giá của Lệ tiên tử cũng liên quan đến cái vực sâu này?
Nhưng hắc vụ trên Huyền Cốt Lăng Âm Chu chỉ xuất hiện khoảng thời gian ngắn ngủi, đã khiến Bùi Lăng và Bùi Hồng Niên chật vật không chịu nổi.
Vực sâu trước mắt lại như không có điểm cuối, Bùi Lăng cũng không biết đã rơi xuống bao lâu, chỉ cảm thấy cả người đã sắp đông cứng, vẫn là Âu Dương Tiêm Tinh phát hiện không đúng, kịp thời chuyển vận một chút linh lực qua để bảo vệ tâm mạch của hắn, hắn mới không hoàn toàn mất ý thức.
Sau một lúc lâu, hắn đang thoi thóp lại thấy bên eo ba người Âu Dương Tiêm Tinh hiện ra huỳnh quang nhàn nhạt. Sau đó, ở một vị trí vách vực cách đó không xa truyền ra lực hút, hút cả bốn người vào trong.
"Sư tỷ." Bùi Lăng đầu choáng mắt hoa bò dậy từ dưới đất, chỉ thấy Phương Cát nhìn hắn với ánh mắt chán ghét không chút che giấu, hỏi Âu Dương Tiêm Tinh, "Đợi lát nữa ai dẫn theo tên rắc rối này? Nếu không hắn không thể sống sót đến khi vào Cảm Mộng lâm."
Âu Dương Tiêm Tinh nhíu mày, theo dự định ban đầu của nàng, đương nhiên để Phương Cát kiêm tu y độc dẫn theo Bùi Lăng sẽ an toàn hơn.
Nhưng bây giờ thái độ này của Phương Cát...
Mặc dù nàng có tu vi cao nhất lại là sư tỷ, nếu cưỡng ép hạ lệnh, Phương Cát cũng không dám chống lại, nhưng lúc ở trong bụng U Hồn đã nhắc nhở Phương Cát một lần, nếu tiếp tục ép buộc, chẳng may Phương Cát lá mặt lá trái... Suy nghĩ một chút, Âu Dương Tiêm Tinh nói: "Bùi sư đệ, chút nữa ngươi đi theo Tiết Huỳnh."
Bùi Lăng cúi đầu nói: "Vâng."
Hắn nhanh chóng đánh giá bốn phía, dường như nơi này là một hang động đá vôi trong vách núi.
Xung quanh là từng khối đá kỳ quái lởm chởm, mặt đất gồ ghề nhấp nhô, trên đỉnh đầu cũng có vô số thạch nhũ treo ngược cứ như một thanh kiếm sắc bén đang treo cao. Có lẽ chịu ảnh hưởng của hắc vụ, nơi này rất lạnh lẽo, mơ hồ thấy được dấu vết băng sương ở trên vách đá. Còn có một vài động vật nhỏ không biết tên sinh sống ở đây, tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng nhảy chồm qua như quỷ mị.
Nhìn tình cảnh này, Bùi Lăng thở dài ở trong lòng, sớm biết lần này nguy hiểm như thế, hắn không nên nghe lời Trịnh Kinh Sơn chăm chỉ tu luyện!
Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì ôm quyền nói với Tiết Huỳnh: "Tiết sư huynh, đợi lát nữa còn xin ngài chiếu cố nhiều hơn."
Vẻ ngoài Tiết Huỳnh thật thà, trầm mặc ít nói, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.
Thế là Âu Dương Tiêm Tinh đi đầu, Tiết Huỳnh đi cuối, Phương Cát và Bùi Lăng ở giữa, bốn người đi sâu vào trong hang động đá vôi.
Có ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ hộ tống, trong đó Âu Dương Tiêm Tinh là Trúc Cơ trung kỳ, cả quãng đường vô cùng thuận lợi, thỉnh thoảng xuất hiện chút vấn đề, Bùi Lăng còn chưa phát hiện, đã bị người trước kẻ sau tiêu diệt.
Chỉ là sau khi đi một đoạn đường, Âu Dương Tiêm Tinh đi phía trước đột nhiên dừng lại, cẩn thận nói: "Phía trước là Cảm Mộng lâm, tất cả cẩn thận!"
"Bùi sư đệ, Cảm Mộng lâm có thể khiến tu sĩ rơi vào ảo giác, lạc lối trong đó." Lúc này Tiết Huỳnh mãi không lên tiếng lại khẽ nói với Bùi Lăng, "Đến lúc đó ngươi nhất định nhớ kỹ, mặc kệ thấy cái gì cũng không cần để ý, nhất định không thể rời khỏi đội ngũ!"
Nói xong không biết rút ra một cây côn gỗ từ chỗ nào, ra hiệu hắn bắt lấy, "Tiếp theo ngươi nhất định phải nắm chặt cây gậy gỗ này, cho đến khi rời khỏi Cảm Mộng lâm."
Bùi Lăng không cần hắn ta nói lần thứ hai, lập tức nắm chặt gậy gỗ, trịnh trọng nói: "Sư huynh yên tâm, ta nhất định không buông tay."
Không đi được bao lâu, hắn thấy cách đó không xa có vô số dây leo huyết sắc rũ xuống từ đỉnh động, cuộn thành từng cục, kéo dài vô tận như thác nước huyết sắc trút thẳng xuống, thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ.
Chỉ là nhìn kỹ lại, dường như những sợi dây leo kia cũng không phải thực thể, mà như ảo ảnh, hiện ra vầng sáng mông lung.
Bùi Lăng chỉ liếc nhìn thật nhanh đã cảm thấy trong đầu hơi choáng váng, hắn không dám nhìn, vội vàng cúi đầu xuống, chợt giật mình: Vốn mình đang nắm lấy gậy gỗ, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành bàn tay mềm mại của một thiếu nữ.
Hắn giật mình, vô thức nhìn lên theo bàn tay tinh tế trắng nõn, lại là một khuôn mặt trắng nõn mềm mại như cánh hoa, yểu điệu như vầng trăng, đó là Lệ tiên tử!
Lệ tiên tử?
Bùi Lăng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, còn không kịp suy nghĩ, đã thấy Lệ tiên tử kéo tay hắn một cái, ra hiệu hắn đuổi theo mình, đi ra sau một lùm dây leo ở bên cạnh.
Nàng muốn dẫn ta đi đâu... Trong lòng Bùi Lăng mơ hồ phát hiện không đúng, nhưng lại cảm thấy mình không thể chống đối người trước mặt.