Lấy một địch ba đã rất hiếm có, trong đó còn có một vị đồng môn có tu vi cao hơn mình, trọng điểm là mới có mấy ngày như vậy Bùi Lăng đã thần hoàn khí túc xuất hiện ở đây... Điều này nói rõ, lúc hắn giết chết ba người Miêu Thành An, căn bản không có cái gì gọi là quyết tử đấu tranh, không thể nói vô cùng nhẹ nhõm nhưng cũng không tính miễn cưỡng.

Nếu không lấy sự hiểu biết của Trịnh Kinh Sơn với Bùi Lăng, tiểu tử này đã không có linh đan diệu dược gì trong tay, cũng không nắm giữ Trị Liệu thuật pháp cường đại gì, nếu thật sự bị trọng thương, sao có thể nhanh chóng khôi phục như vậy?

"Sư tỷ thật sự là mắt sáng như đuốc!" Mặc dù Trịnh Kinh Sơn chưa từng nghi ngờ ánh mắt Lệ tiên tử, nhưng cũng không ngờ thoạt nhìn Bùi Lăng này được Lệ tiên tử tùy ý nhận lấy, lại xuất sắc như thế.

Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng hắn ta không hề giảm, nhưng sát ý lại giảm đi rất nhiều.

Chủ yếu là, nếu Bùi Lăng này chỉ là hạng người bình thường, thật sự nóng nảy, giết cũng đã giết, nhiều lắm sau này đi thỉnh tội với sư tỷ, chịu một ít trách phạt là được.

Nhưng không ngờ tiểu tử này lại là khối ngọc thô bị Bùi gia mai một.

Mới nhập tông đã thể hiện ra thiên phú và chiến lực kinh người như thế, đợi một thời gian chắc chắn sẽ trở thành hãn tướng dưới tay sư tỷ.

Đã vậy, sao Trịnh Kinh Sơn còn dám động đến hắn?

Thậm chí, thật sự như tiểu tử này đã suy nghĩ, chắc chắn phải che chở hắn.

Sắc mặt Trịnh Kinh Sơn thay đổi thất thường, một lát mới lạnh như băng nói: "Trong lòng ta hiểu rõ chuyện này, sẽ sắp xếp cho ngươi. Chỉ là không được khiêu khích môn quy Thánh tông, sau này ngươi cũng phải tự biết cân nhắc."

Bùi Lăng nghe vậy cực vui: "Phải! Sư huynh yên tâm, nếu không phải những người kia chọc tới ta, ta chỉ toàn tâm toàn ý muốn tu luyện thật tốt, báo đáp sư huynh."

Hắn thấy, Trịnh Kinh Sơn nói vậy là đã đồng ý giải quyết việc này.

Về phần lời nhắc nhở phía sau, Bùi Lăng cũng có thể hiểu được.

Dù sao Trọng Minh tông đã lập tông vài vạn năm, đến nay trường thịnh không suy, đâu thể tùy tiện làm trái quy tắc tông môn như vậy?

Cho nên không thể xóa bỏ lần phạt tiền này, nhưng các rắc rối khác, ví dụ như sự ám toán của ba nhà, lại có Trịnh Kinh Sơn giải quyết.

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng lập tức thoải mái hơn nhiều, cáo lui rời khỏi tiểu viện Khô Lan, lúc bấm niệm pháp quyết gọi Âm Thi Vân trở về ngoại môn, hắn cảm thấy hôm nay tốn mười viên, không, là mười ba viên linh thạch hạ phẩm quá có lời.

Trịnh sư huynh thật sự là một người tốt!

Sau khi trở lại Hòe Âm phong, Bùi Lăng ngựa không dừng vó đi thẳng đến Chấp Sự đường, tìm Khương Lượng, một năm một mười truyền đạt lí do thoái thác và khẩu cung của bên Đoan Mộc Viêm, cuối cùng trong ánh mắt nhìn chằm chằm như cười mà không phải cười của Khương Lượng, nhắm mắt nói: "... Có lẽ quá trình là như thế, ta vừa nhập tông cũng không hiểu nhiều. Theo Đoan Mộc thành chủ chỉ điểm, cần bẩm báo việc này với Chấp Sự đường, cho nên đến đây truyền đạt."

"Ta đã biết." Khóe miệng Khương Lượng giật giật, nói, "Chấp Sự đường sẽ phái người đến dò xét, chờ có kết quả, tất nhiên sẽ thông báo với ngươi."

Nếu là trước đó, có lẽ Bùi Lăng cảm thấy đám người Trần Hoàn đã chết, lại là địa bàn của Đoan Mộc thành chủ, hoàn toàn không có chứng cứ, Chấp Sự đường muốn tra cũng không tra ra cái gì.

Nhưng sau khi được biết năng lực thăm dò của Chấp Sự đường, hắn cũng không dám khinh thường như thế, chỉ có thể cười lớn cáo từ.

"Mặc kệ, hiện tại quan trọng nhất là kiếm linh thạch!" Một lần nữa rời khỏi Chấp Sự đường, Bùi Lăng suy nghĩ tình thế trước mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, có Trịnh Kinh Sơn cản trở việc người nhà ba người Lý Tư Quảng ám toán, Chấp Sự đường tự đi điều tra việc đám người Trần Hoàn, cũng có thành chủ Đoan Mộc Viêm này hòa giải.

Mặc dù không thể nói hai rắc rối này sẽ không tìm tới hắn, nhưng ít ra cũng không cần hắn phải quan tâm trong thời gian ngắn.

Vậy kế hoạch hiện tại là nhanh chóng tìm ra cách kiếm linh thạch.

Nếu không dù cái chết của đám người Trần Hoàn được cho là không liên quan đến hắn, cũng không có ai trong tông môn muốn gây bất lợi cho hắn, chỉ phạt tiền cũng có thể khiến hắn chết sau ba tháng!

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng lại đến Phong yêu, tốn một viên linh thạch đến Đan phong.

Mặc dù hắn cảm thấy, có lẽ mình sẽ có thiên phú trên mặt chế phù hơn, nhưng cân nhắc đến chế phù lại cần hai ba năm mới có thể nhập môn, cái này mẹ nó món ăn cũng đã nguội, học được cũng có tác dụng cọng lông? Về phần chú khí, nhìn đám người Trần Hoàn tốn sức như vậy, vẫn nên đến Đan phong xem trước, không được lại đi thử ngự thú một chút... Tóm lại đi một vòng rồi lại nói.

Vẻ ngoài của ngoại môn Đan phong không khác bốn sơn phong trước đó quá nhiều, nhưng sau khi hạ xuống đất, có thể cảm nhận được cỏ cây trên ngọn núi này đặc biệt tươi tốt.

Đứng ở trong đó có thể cảm nhận được rõ ràng sức sống mãnh liệt của nó, dồi dào đến mức khiến Bùi Lăng không khỏi mừng rỡ!

Hắn lấy lại bình tĩnh nhìn tình huống chung quanh, rất nhanh đã đi theo một đám đệ tử đông đúc đi về phía trước.

Không lâu sau, bọn họ tiến vào trong một đại điện nguy nga vị trí gần đỉnh núi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play