Lập tức bắt pháp quyết, rút lui trận pháp, phất tay mở cửa sân, trầm giọng nói: "Tiến đến."
"Trịnh sư huynh!" Bùi Lăng đứng ngoài cửa thở phào, Trịnh Kinh Sơn nguyện ý gặp hắn, dù sao cũng là chuyện tốt.
Hắn vừa vào cửa đã ôm quyền hành lễ, "Từ khi nhập tông đến nay, không có lúc nào ta không nghĩ đến việc báo đáp ân tình của Trịnh sư huynh! Chỉ là tu vi thấp lại không có gì trên người, nếu chỉ nói cảm ơn suông sẽ không có thành ý. Bây giờ đi làm nhiệm vụ về, nhờ phúc của Trịnh sư huynh, may mắn có thu hoạch, vì vậy đến đây bày tỏ tâm ý."
Nói xong lấy ra mười viên linh thạch hạ phẩm từ trong túi trữ vật, hai tay dâng lên, rất cung kính đưa tới trước mặt Trịnh Kinh Sơn.
Trên đường tới, Bùi Lăng đã tính toán qua, bây giờ trong tay hắn có 167 viên linh thạch hạ phẩm do nhiệm vụ ban thưởng, lại thêm kế thừa di sản của đám cặn bã Trần Hoàn, tính toán đâu ra đấy cũng không đến hai trăm viên linh thạch hạ phẩm, đối với khoản tiền phạt hơn bảy vạn, thật sự không có chút ý nghĩa nào.
Nếu có thể thông qua Trịnh Kinh Sơn nhận mấy chỗ tốt như giảm bớt tiền phạt, hoặc là được kéo dài kỳ hạn, biết đâu còn có thể trấn áp ba nhà Lý Tư Quảng... Tóm lại đạt được bất kỳ một mục đích nào, hắn đều không thua thiệt.
Nếu không thu hoạch được một thứ nào, cũng chỉ tổn thất mười ba viên linh thạch hạ phẩm, Bùi Lăng vẫn có thể bỏ ra được.
Nghĩ như vậy, Bùi Lăng khẽ ngẩng đầu, thuận tiện để Trịnh Kinh Sơn nhìn thấy biểu cảm thành khẩn biết ơn của mình.
"..." Trịnh Kinh Sơn hoảng hốt, hắn ta không ngờ Bùi Lăng tới đây, càng không ngờ Bùi Lăng lại đến cảm tạ mình.
Trong chốc lát lại hơi không kịp phản ứng.
Ngược lại là Bùi Lăng, sau khi ngẩng đầu liếc nhìn tổn thương trên mặt Trịnh Kinh Sơn, không khỏi ngây ngốc: "Trịnh sư huynh, ngài đây là..."
"Ngày trước so tài với một mạch chủ Trúc Cơ hậu kỳ." Trịnh Kinh Sơn nghe vậy giật mình, vội vàng ho một tiếng, che giấu nói, "Mặc dù thắng hiểm một chiêu, dù sao đối phương cũng có tu vi cao hơn ta một tiểu cảnh giới, khó tránh khỏi chịu chút vết thương da thịt."
Bùi Lăng không khỏi bội phục, hắn thấy một đám ngoại môn Trần Hoàn không có một người nào là đèn đã cạn dầu, mà từ ngoại môn tấn thăng tới nội môn đệ tử, chắc chắn càng thêm hung tàn.
Trịnh Kinh Sơn còn có thể chiến đấu vượt cấp, thậm chí thắng hiểm một chiêu, khó trách có thể đi theo bên cạnh Lệ tiên tử.
Hắn vội vàng nói: "Thì ra là thế. Trịnh sư huynh lại có thể lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ đánh bại Trúc Cơ hậu kỳ, không hổ là thiên kiêu nội môn, tương lai của tông môn!"
Mấy chỗ trên người Trịnh Kinh Sơn còn mơ hồ đau đớn, nghe lời này, da mặt hơi nóng lên, cố bình tĩnh nói: "Bùi sư đệ nói gì vậy, ta ở trong số nội môn mạch chủ... Khụ khụ..."
Dù sao hắn ta vẫn cần mặt mũi, nói được một nửa lập tức nuốt xuống.
Ai biết Bùi Lăng lập tức gật đầu, nghiêm mặt nói: "Trịnh sư huynh, ta hiểu! Mặc dù tu vi của sư huynh cao thâm, thực lực cường hãn, nhưng không thích khoe khoang... Ta sẽ không nói ra!"
Không phải là cẩu sao? Ta mẹ nó quá hiểu!
Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Lăng không khỏi hơi sầu lo: Nếu Trịnh sư huynh này là người trong cẩu đạo, vậy có lẽ sẽ không nhúng tay vào những việc rắc rối của hắn, chẳng lẽ mười ba viên linh thạch hạ phẩm của mình sẽ đổ xuống sông xuống biển?
"Không nói cái này nữa." Trịnh Kinh Sơn không muốn tiếp tục đề tài này, vội vàng chuyển hướng nói, "Đúng rồi, ngươi nói ngươi vừa làm nhiệm vụ trở về? Ngươi mới tiến tông đã đi làm nhiệm vụ? Làm nhiệm vụ gì? Có gặp phải rắc rối gì không?"
"Hồi bẩm Trịnh sư huynh." Bùi Lăng chỉ đợi hắn ta hỏi cái này, thế là rất cung kính nói, "Ta mới tiến tông môn đã xem qua môn quy, nhưng người không có đồng nào, để tránh chuyện ngoài ý muốn, cho nên nhận mấy nhiệm vụ. Chính là tiến về Loa Sơn thành..."
Nhắc đến Loa Sơn thành, trong lòng Bùi Lăng "lộp bộp" một cái, cuối cùng nhớ tới lời dặn dò của Đoan Mộc Viêm.
"Đợi lát nữa lại đến Chấp Sự đường!" Hắn vội vàng nhớ kỹ những chuyện này, lấy lại bình tĩnh, kể lại đại khái tình huống nhiệm vụ cho Trịnh Kinh Sơn nghe, cuối cùng mới nói việc gặp phải rắc rối trong nhiệm vụ: "Trên đường đến Loa Sơn thành, Trương Trọng Cầm sư huynh nói muốn ước lượng thực lực của ta, tránh việc xảy ra sự cố trong thời khắc mấu chốt. Tu vi của Trương Trọng Cầm sư huynh chỉ cao hơn ta một cấp, ta không chống đỡ được bao lâu liền thua trận... Quả nhiên vẫn là Trịnh sư huynh lợi hại, đối mặt với tu sĩ cao hơn một tiểu cảnh giới, cũng có thể thủ thắng."
Trịnh Kinh Sơn nghe lời này, khóe miệng giật giật, tâm tình lại tốt hơn.
Dù sao từ khi hắn ta bị Miêu Thành Dương hành hung đến hôn mê ngay trước mặt mấy sư đệ, uy vọng rớt xuống ngàn trượng, lại ngay lúc sư tỷ đã bế quan, hắn ta không tiện cầu xin sư tỷ che chở, chỉ có thể tự đối mặt với cục diện này.
Miêu Thành Dương cố ý lan truyền chuyện đã xảy ra, nghe nói trong âm thầm còn nhận được sự ủng hộ của Chu chân truyền luôn bất hòa với sư tỷ lại luôn bị sư tỷ áp chế... Trong chốc lát, chuyện này đã lan truyền thành trò cười trong toàn bộ nội môn.
Nếu không Trịnh Kinh Sơn cũng không lấy lý do tu luyện, một mình trốn ở trong khu nhà nhỏ này tránh đầu sóng ngọn gió.
Bây giờ bị Bùi Lăng khen ngợi nhiều lần như thế, sau khi khó xử cũng không nhịn được cảm thấy, hình như lời này cũng hơi có lý?
Dù sao tên Miêu Thành Dương đáng chết kia là Trúc Cơ hậu kỳ!
Hắn ta là một Trúc Cơ trung kỳ, thua Miêu Thành Dương thì rất mất mặt sao? Không, đó là chuyện đương nhiên.
Ngược lại là Miêu Thành Dương, thoạt nhìn vô cùng cường thế đánh tới cửa, nhưng cuối cùng không phải cũng không dám giết mình báo thù cho đệ đệ sao?
Đúng là cái loại hèn nhát.
Bùi Lăng không biết suy nghĩ của Trịnh sư huynh này, nhưng hắn phát hiện được hình như vẻ mặt của Trịnh Kinh Sơn thoải mái hơn nhiều, trong lòng mừng thầm, cũng không nhắc tới nhiệm vụ của mình, dù sao một đám người Trần Hoàn đã chết, thật sự không tiện nói rõ với Trịnh Kinh Sơn.
Nếu giấu giếm, một khi bị Trịnh Kinh Sơn phát hiện mánh khóe, ai biết có cảm thấy mình không tín nhiệm hắn ta, từ đó giảm độ thiện cảm?
Thế là hắn không nhắc tới tình huống nhiệm vụ, chỉ lặp đi lặp lại miêu tả tình cảnh mình đánh không lại Trương Trọng Cầm trên Âm Thi Vân, để phụ trợ "chiến tích hiển hách" của Trịnh Kinh Sơn, càng ra sức khen ngợi vị sư huynh này, nói đến khi Trịnh Kinh Sơn vui vẻ ra mặt, cảm thấy bầu không khí gần đủ rồi, lúc này mới nói rõ ý đồ đến: "Trịnh sư huynh, ta vừa vào tông môn, rơi vào đường cùng, thật sự gặp chút phiền toái, không biết ngài có thể chỉ điểm một hai hay không?"
Tâm trạng Trịnh Kinh Sơn đang tốt, nghe vậy lại nhanh chóng tính toán một phen: Bùi Lăng này là người mà Lệ sư tỷ nhìn trúng, bây giờ Lệ sư tỷ bế quan, vốn hắn ta cũng nên quan tâm chăm sóc.
Lại thêm xuất thân của Bùi Lăng không cao, còn biết điều hiểu chuyện như thế, chủ động đưa linh thạch làm tạ lễ, tuy nói chỉ là mười viên linh thạch hạ phẩm không đáng nhắc tới, nhưng đủ thấy tiểu tử này cũng không phải không hiểu chuyện cỏn con...
Dự đoán cái gọi là rắc rối cũng không phải vay tiền, cũng không phải rắc rối gì lớn.
Đã vậy, hắn ta liền hào phóng vỗ ngực cam đoan: "Bùi sư đệ ngươi yên tâm, mặc dù ngu huynh chỉ là một trong mười ba mạch chủ ở nội môn, không thể nói một là một trong việc ở ngoại môn, nhưng cũng có thể nói đôi chút, ngươi có rắc rối gì cứ việc nói!"
Bùi Lăng thấy thế thở phào, thầm khen mười ba viên linh thạch của mình tiêu đúng giá trị
Hắn vội vàng nói: "Là như vậy sư huynh, vào hôm ta nhập tông, ba người Lý Tư Quảng, Miêu Thành An, Chu Di coi trọng Yếm Sinh Đao do sư huynh ban thưởng cho ta, muốn cướp đoạt thì thôi đi, còn nói mất lời bất kính với sư huynh! Bùi Lăng nhận đại ân đại đức của sư huynh, sao có thể tha thứ bọn họ đối xử với sư huynh như thế!?"
"Dù thực lực của ta thấp, nhưng vì bảo vệ sư huynh, dù liều cả tính mạng, ta chắc chắn phải giết bọn họ trút giận cho sư huynh!"
"... Tóm lại, trải qua một phen quyết tử đấu tranh, ta đã dùng Yếm Sinh Đao chém chết ba người!"
Bùi Lăng thoáng trau chuốt toàn bộ quá trình, trông đợi nói, "Trịnh sư huynh, hiện tại người thân bạn bè của ba tên khốn kia ghi hận ta, kính xin sư huynh che chở!"
Cái gì?!
Vốn Trịnh Kinh Sơn vẫn còn vân đạm phong khinh, con ngươi đột nhiên co vào, nghiêng đầu tập trung nhìn chằm chằm Bùi Lăng, ánh mắt hung ác như muốn nuốt sống người ta.
Bùi Lăng giật mình: "Trịnh sư huynh?"
"..." Hóa ra là tên khốn này làm hại lão tử!
Trong lòng Trịnh Kinh Sơn vô cùng tức giận, hận không thể lập tức một chưởng vỗ chết Bùi Lăng, nhưng linh lực lưu chuyển trong cơ thể một vòng, hắn ta thở sâu, cuối cùng vẫn không ra tay.
Dù sao Bùi Lăng này cũng là người mà sư tỷ nhìn trúng.
Không có sư tỷ cho phép, hắn ta không thể hành động sơ suất.
"Ta đã biết chuyện này." Bây giờ Trịnh Kinh Sơn không muốn nhìn Bùi Lăng thêm một khắc nào, dù sao hắn ta cứ nhìn thấy tiểu tử này lại không nhịn được nhớ tới ngày đó Miêu Thành Dương đã hành hung mình ngay trước mặt mọi người như thế nào.
Mặc dù hắn ta và Miêu Thành Dương có ân oán lâu ngày, nhưng bản thân bị đánh vì ân oán thì cũng thôi.
Bởi vì Bùi Lăng... Đây tính là gì chứ?!
Vì vậy Trịnh Kinh Sơn ổn định tinh thần, trầm giọng hạ lệnh đuổi khách, "Không có chuyện gì khác thì ngươi trở về ngoại môn đi, dù sao nội ngoại khác nhau, bây giờ ngươi vẫn chỉ là ngoại môn đệ tử, để người khác nhìn thấy ngươi đến nội môn, sẽ không tốt cho ngươi."
Cút nhanh lên!
Nhanh cút!
Tránh cho lão tử không nhịn được đập chết ngươi ngay tại chỗ!!!
Bùi Lăng luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng thấy sắc mặt Trịnh Kinh Sơn không tốt lắm, cũng không dám nhiều lời, hậm hực nói: "Vâng."
Nhưng ngay lúc hắn quay người muốn rời khỏi, Trịnh Kinh Sơn lại nghĩ tới điều gì đó, gọi hắn lại: "Một mình ngươi giết ba người Miêu Thành An? Bọn họ đều là tu vi gì? Có chịu tổn thương không?"
"Hồi bẩm Trịnh sư huynh, có hai người là Luyện Khí tầng bốn, một người Luyện Khí tầng năm, đều không bị tổn thương." Bùi Lăng không hiểu ý, nhưng vẫn thành thật nói, "Vốn ta cũng không giết được bọn họ, trải qua một phen quyết tử đấu tranh..."
Hắn còn muốn kể lể mình hung hãn không sợ chết đến mức nào vì bảo vệ uy danh và vinh dự của Trịnh Kinh Sơn, đã bị Trịnh Kinh Sơn gọi đến trước mặt, tỉ mỉ đánh giá một phen, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: "Ngươi lại không bị thương tích gì?!"