Bùi Lăng khẽ giật mình, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh lại không thấy sắc trời bị che đậy, đang nghi ngờ lại phát hiện trên boong tàu đột nhiên bốc lên hắc vụ nhàn nhạt.
Hắc vụ kia xuất hiện đột ngột, nhanh chóng tràn ra, chẳng mấy chốc đã leo đến bên eo của ba người, một cảm giác lạnh lẽo như đánh sâu vào linh hồn.
Đến mức Bùi Lăng và Bùi Hồng Niên đang cố gắng chịu đựng, cũng không nhịn được hàm răng run rẩy.
Ngay lúc hai huynh đệ đang hoảng sợ, hắc vụ dao động mãnh liệt như nhận được sự triệu tập, nhanh chóng tràn về phía cách ba người không xa, hình thành một cột sương mù màu mực cao mười mấy mét, khí thế như rồng!
Ngay sau đó, cột sương mù ầm vang đổ sụp, hai nữ tử mặc cung trang hơi mờ ảo đột nhiên xuất hiện.
Nữ tử bên trái búi mái tóc tóc lên cao, cài một cái hoa quan trên đỉnh đầu, vẻ ngoài xinh đẹp, sắc mặt trắng bệch; nữ tử bên phải trông dáng vẻ như mười lăm mười sáu tuổi, xinh đẹp thanh nhã, hai búi tóc xoắn ốc có chuỗi ngọc quấn quanh, mấy cánh bướm màu u lam nhẹ nhàng quanh quẩn, lúc cánh bướm nhẹ rung lên, chút quang phấn màu xanh nhạt nhẹ nhàng vẩy xuống.
Hai nữ tử đều mặc áo tay rộng giống nhau, ống tay áo rủ xuống đến dưới gối lại hòa vào sương mù màu đen, toàn bộ lơ lửng trên boong tàu. Cả hai nghiêng đầu nhìn sang, nhưng thấy trong mắt không có con ngươi, chỉ có một mảnh màu mực sâu thẳm, thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị.
"U Hồn thị nữ của sư tỷ..." Đôi mắt Trịnh Kinh Sơn co rụt lại, theo bản năng lộ ra mấy phần kiêng dè, gật đầu nói: "Hiểu Nghê cô nương và Vụ Liễu cô nương cùng đến đây, là sư tỷ có dặn dò gì sao?"
"Chủ nhân có lệnh, ra lệnh các ngươi tự vào khoang thuyền của mình nghỉ ngơi." Nữ tử bên trái từ tốn nói, "Có gì cần cứ lắc lục lạc trong phòng là được."
Trịnh Kinh Sơn vội hỏi: "Sư tỷ nàng..."
Nữ tử bên phải che miệng cười khẽ, trong đôi mắt mực như lóe lên tia sáng xanh, cũng không thèm nhìn hắn ta một cái, dịu dàng thì thầm: "Chủ nhân còn nói, trước khi đến tông môn, nếu không có việc lớn, bất kỳ ai cũng không được lên tầng cao nhất làm phiền."
Thấy Trịnh Kinh Sơn lập tức câm miệng, lúc này nàng mới hài lòng, liếc nhìn ba người, tò mò nói, "Các ngươi đang làm gì?"
"Hồi Vụ Liễu cô nương, Trịnh sư huynh đang kiểm tra chúng ta." Bùi Hồng Niên ủ rũ cúi đầu giải thích mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, hai nữ tử nhìn nhau, Hiểu Nghê hứng thú: "Nói vậy, ngươi đã thất bại, bây giờ chỉ có thể nhìn tộc đệ này của ngươi?"
Bùi Hồng Niên cười ngượng ngùng: "Vâng."
Hiểu Nghê nghe vậy, như cười mà không phải cười nhìn về phía Bùi Lăng: "Được, các ngươi tiếp tục đi, chúng ta xem trò vui."
Bùi Lăng bị cặp mắt mực sâu thẳm kia nhìn đến dựng tóc gáy, vội vàng cúi đầu, trên trán lập tức rỉ ra mồ hôi lạnh, tay phải của hắn còn nắm chặt viên Dưỡng Nguyên Đan mà chủ nhân của bọn họ đánh mất!
Bùi Lăng ép buộc mình tỉnh táo lại, hai nữ quỷ này muốn xem trò vui, có lẽ sau khi xem xong trò vui, sẽ không chú ý tới mình nữa.
Nghĩ như vậy, lúc này hắn quyết định tùy tiện một chút rồi nhận thua.
Dù sao Yếm Sinh Đao có tốt, cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình. Lại nói Bùi Hồng Niên đã lên Luyện Khí tầng bốn từ lâu, vừa rồi dùng tất cả vốn liếng cũng không thể rung chuyển Yếm Sinh Đao chút nào, hiển nhiên hai phần thực lực Trúc Cơ trung kỳ có sự cách biệt cực lớn với tu vi hiện tại của bọn họ.
Hắn vừa đến Luyện Khí tầng bốn, cần gì uổng phí sức lực?
Thế là Bùi Lăng đưa tay trái ra, bắt lấy chuôi Yếm Sinh Đao, làm ra tư thế vận sức.
Trịnh Kinh Sơn thấy thế lập tức nhíu mày, tuy hắn ta lấy ra thanh Yếm Sinh Đao chỉ vì thăm dò thực lực của Bùi Lăng, cũng không phải thật lòng muốn ban thưởng nó, nhưng tu vi của đối phương chỉ mới đến Luyện Khí tầng bốn, dưới tình huống bình thường, toàn lực ứng phó cũng không thể rút Yếm Sinh Đao từ giữa ngón tay hắn ta, chứ đừng nói là một tay.
Còn là tay trái bị thương!
Nhưng còn chưa suy nghĩ xong, ở chuôi đao đột nhiên truyền đến một luồng sức lực nằm ngoài dự đoán, thân Yếm Sinh Đao đột nhiên dịch về phía Bùi Lăng, suýt nữa trực tiếp rút ra.
Trịnh Kinh Sơn lập tức giật mình, ánh mắt nhìn Bùi Lăng cũng hơi thay đổi. Một tay, còn là một tay bị thương, cùng là Luyện Khí tầng bốn lại có thực lực vượt xa Bùi Hồng Niên lên Luyện Khí tầng bốn đã lâu?!
Không, tu sĩ Luyện Khí tầng bốn bình thường không thể có sức lực lớn như vậy!
Thì ra là thế, chẳng trách tiểu tử này lại được sư tỷ coi trọng!
Trong lòng hắn ta vô cùng nghi ngờ, lại không chậm trễ tăng thêm sức, lại kẹp lấy Yếm Sinh Đao. Không phải Trịnh Kinh Sơn không chơi nổi, lo lắng làm giả hoá thật ban thương Yếm Sinh Đao đi, mà là bây giờ Bùi Lăng chỉ dùng một bên tay trái bị thương để rút đao, nếu hắn thành công, vậy hắn ta biết đặt mặt mũi mạch chủ nội môn Trọng Minh tông ở đâu?
Bùi Lăng không biết chuyện này, hắn bình tĩnh liếc nhìn tay áo trái, bởi vì lại làm nứt miệng vết thương vừa khép miệng, máu tươi thấm ướt ống tay áo, nhìn mà giật mình, Yếm Sinh Đao lại chỉ hơi nhúc nhích một tí, sau đó không nhúc nhích tí nào cứ như bàn thạch... Cảm thấy cũng gần đủ rồi.
Nghĩ đến đây, hắn cố nhịn đau đớn, vội vàng há miệng thở dốc mấy lần, tỏ vẻ đã hết sức, sau đó lùi lại hai bước, quỳ mọp xuống đất: "Công pháp của Trịnh tiên sư huyền diệu, huynh đệ tại hạ đều không theo kịp! Thanh Yếm Sinh Đao này không phải thứ mà huynh đệ chúng ta có thể nhận lấy, kính xin Trịnh tiên sư thu hồi."
Trịnh Kinh Sơn nghe vậy, sắc mặt dịu đi, đang định mở miệng, ai ngờ trước đó Hiểu Nghê còn nói mình chỉ xem trò vui, bỗng nhiên thở dài, nói: "Trên Huyền Cốt Lăng Âm Chu chỉ có thể có một tên phế vật, Bùi Hồng Niên đã chiếm vị trí này, vị công tử này, ngươi phải làm sao đây?"
Bùi Lăng nghe vậy trong lòng nặng nề, nữ quỷ này lại nói tiếp, "Không bằng để ta cẩn thận lột da trên người ngươi, làm một cái chụp đèn mới đổi cái cũ trong phòng chủ nhân, cũng coi là tận dụng rác rưởi sửa lại cái cũ?"
CMN!
Chủ nhân nhà ngươi có biết ngươi độc ác như vậy không?!
Chủ nhân nhà ngươi còn không chạm vào lão tử!
Bùi Lăng hít sâu, siết chặt Dưỡng Nguyên Đan trong tay, cảm nhận sự ác ý không chút che giấu của Hiểu Nghê, chỉ cảm thấy lông tóc cả người dựng đứng.
Hắn mới chỉ đến Luyện Khí tầng bốn, bàn về thực lực, hắn cảm thấy bản thân còn kém hơn Bùi Hồng Niên một chút. Vừa nãy Bùi Hồng Niên dùng tất cả vốn liếng cũng không thể rút Yếm Sinh Đao ra, dù hắn có dốc hết sức, sao có thể thay đổi kết quả?!
Nữ quỷ này căn bản đang muốn lấy mạng hắn!
Bùi Lăng vô cùng hoảng sợ, chợt quyết tâm, khí huyết vận chuyển, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.
Vụ Liễu cô nương kia đột nhiên dịu dàng mềm mại mở miệng: "Tỷ tỷ đừng như vậy, trước đó Bùi Lăng công tử vẫn ở Lộc Tuyền thành, nơi đó hoang vắng, thực lực có hạn, sao có thể so sánh với Thánh Tông đệ tử? Trịnh Kinh Sơn lại là Trúc Cơ trung kỳ, dù chỉ dùng hai ngón tay, chỉ dùng hai phần thực lực, cũng đã làm khó Bùi Lăng công tử! Theo ý ta, không bằng để Trịnh Kinh Sơn bớt chút sức lực, chỉ dùng một phần rưỡi tu vi để khảo sát?"
Hiểu Nghê liếc nàng một cái, thấy Vụ Liễu mỉm cười ngọt ngào với mình, suy nghĩ một chút, nói: "Nghe ngươi đi."
Bùi Lăng nghe vậy không khỏi cảm kích nhìn về phía Vụ Liễu: "Tạ Vụ Liễu cô nương."
Mặc dù hắn lo lắng dù Trịnh Kinh Sơn chỉ dùng một phần rưỡi tu vi, mình cũng chưa chắc có thể rút ra, nhưng dù sao cũng bớt đi nửa phần công lực, sẽ cho hắn thêm chút hy vọng sống sót! Trong chốc lát, hắn cảm thấy sắc mặt trắng bệch của Vụ Liễu thân thiết hơn nhiều.
"Không cần cám ơn." Vụ Liễu hơi nghiêng đầu, thân thiện mỉm cười với hắn, "Bùi Lăng công tử cố lên, nếu không Hiểu Nghê tỷ tỷ sẽ biến ngươi thành chụp đèn."
"Được." Bùi Lăng vụng trộm nhìn Hiểu Nghê, thấy nữ quỷ này đang dùng ánh mắt lạnh như băng đánh giá mình từ trên xuống dưới, dường như đang cân nhắc phải bắt đầu lột da từ chỗ nào mới phù hợp, da đầu tê dại, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ nên xử lý Dưỡng Nguyên Đan như thế nào?
Vụ Liễu không nói nữa, rõ ràng Hiểu Nghê đã không có ý tốt với hắn, nếu lại phát hiện Dưỡng Nguyên Đan của chủ nhân nàng... Không hỏi cũng biết hậu quả!
Ngay lúc nguy cấp, Bùi Lăng cái khó ló cái khôn, đột nhiên tháo vạt áo ra, lưu loát cởi áo ngoài, thuận thế bọc lấy Dưỡng Nguyên Đan, ném lên boong tàu cách đó không xa.
Sau khi làm xong, hắn đè nén trái tim đang nhảy lên dữ dội dùng khóe mắt quan sát xung quanh, thấy không ai để ý tới chiếc áo mà hắn ném trên boong thuyền, lúc này mới thầm thở phào. Sau đó rất tự nhiên vận chuyển lại khí huyết, không để ý cánh tay trái đang chảy máu, tiến lên dùng hai tay nắm lấy chuôi đao, nín thở tập trung.
Ánh mắt Trịnh Kinh Sơn lóe lên, đương nhiên hắn ta không thật sự tin vào lời nói của Vụ Liễu, chỉ dùng một phần rưỡi công lực, thậm chí hắn ta đoán bây giờ sử dụng ba phần công lực, trong tình huống Bùi Lăng dốc hết sức, có thể bảo vệ Yếm Sinh Đao hay không cũng là vấn đề.
Hắn ta đang suy nghĩ, rốt cuộc hai u hồn thị nữ Hiểu Nghê và Vụ Liễu đang tự ý làm vậy, hay là ý của sư tỷ?
Nếu là ý của sư tỷ...
Vậy tiếp theo hắn ta nên âm thầm tăng độ khó, hay mặc kệ Bùi Lăng qua ải?
Đang suy nghĩ có nên điều chỉnh đến bốn phần tu vi, thăm dò cực hạn của tiểu tử này hay không, đột nhiên thoáng thấy Hiểu Nghê, Vụ Liễu đều hơi nhếch môi, đôi mắt mực nhìn hắn ta chằm chằm.
Trong lòng hắn ta giật mình, lập tức bỏ suy nghĩ gian lận.
Vào lúc này, Bùi Lăng đẩy lực lượng qua cột sống, để khí huyết vận chuyển hết tốc lực, đột nhiên kéo về sau.