"Ta nghĩ, biết đâu trên cơ thể người này còn có bí mật gì đó, cho nên tự mình đuổi bắt hắn, cũng không vì hả giận..."
Mãi không đợi được câu trả lời của Lệ tiên tử, giọng điệu của Trịnh Kinh Sơn càng lo lắng hơn, "Cho nên xin hỏi sư tỷ, có thể cho ta thời gian ba ngày, tìm hắn ra, lại nghiền xương thành tro hay không?"
Bùi Lăng không dám lên tiếng, nhìn trộm Lệ tiên tử.
Lệ tiên tử mặt không biểu tình, đột nhiên bấm tay một cái, đánh văng cửa lớn tinh xá, chậm rãi đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, vốn Trịnh Kinh Sơn ép Bùi Hồng Niên tới dò đường, đang sợ hãi vì bị Lệ tiên tử nói toạc ra, thấy sư tỷ đi ra mới hơi thả lòng, còn tưởng sư tỷ định hỏi rõ chi tiết, thế là bước nhanh về phía trước muốn nói chuyện, lại ngạc nhiên thấy Bùi Lăng do dự đứng bên trong cánh cửa.
"Khá lắm Bùi Lăng! Ngươi lại dám can đảm đến quấy rầy sư tỷ?!" Trịnh Kinh Sơn giật mình, vội vàng nói với Lệ tiên tử, "Sư tỷ, người này lời lẽ giả dối..."
Còn chưa nói hết câu, đã thấy Lệ tiên tử đột nhiên giơ tay, tát một cái thật mạnh lên mặt hắn ta.
Mặc dù nàng bị trọng thương chưa lành, một tát này lại đánh Trịnh Kinh Sơn bay ngược ra, không có sức đánh trả đập mạnh vào tường sân.
Trượt xuống từ bức tường bị nứt ra, há mồm phun ra hai cái răng, không quan tâm hai gò má sưng lên thật cao, sợ hãi nhìn về phía Lệ tiên tử, vẻ hốt hoảng lại mờ mịt.
Vốn Bùi Hồng Niên đứng bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên không biết tại sao Bùi Lăng lại ở đây, lúc này đâu dám lên tiếng nữa?
Thậm chí nhìn từ góc độ của Bùi Lăng, vị tông tử Bùi thị được công nhận là thiếu niên thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ tuổi trẻ này lại run rẩy như muốn chạy đi.
Lệ tiên tử không để ý đến bọn họ, không biết lấy ra một chiếc thuyền nhỏ bằng mặc ngọc từ chỗ nào, bắt pháp quyết, thuyền nhỏ lớn lên theo gió, trong nháy mắt đã hóa thành một chiếc thuyền lâu cao ba tầng, lơ lửng giữa không trung.
Độc Lâu Phong Linh không cần Lệ tiên tử thao tác, chủ động bay xuống phát ra một chuỗi tiếng vang êm tai, trong lúc Bùi Lăng còn hoảng hốt đã thấy nó treo ở dưới mũi thuyền lâu.
Lệ tiên tử đi lên trước, vung tay áo một cái, lạnh giọng phân phó: "Hồi tông!"
Bùi Lăng thở phào, đang hy vọng mọi người đi hết mình cũng tiện giấu Dưỡng Nguyên Đan đi, ai biết sau khi Bùi Hồng Niên đỡ Trịnh Kinh Sơn đi cà nhắc lên thuyền, thuyền lâu lại không nhúc nhích tí nào.
Ngay lúc Bùi Lăng đang buồn bực, đã thấy Trịnh Kinh Sơn sợ run, chợt quay đầu nhìn về hắn quát lớn: "Đồ khốn! Còn ngẩn ngơ cái gì? Nhanh cút lên đây!"
Sau một lúc lâu, thuyền lâu mặc ngọc hóa thành một đạo độn quang bay ra khỏi Lộc Tuyền thành.
Lần đầu tiên Bùi Lăng được cảm nhận phi hành ở thế giới này, lại không hề có tâm trạng thưởng thức phong cảnh xung quanh, mà là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng trên boong thuyền, cố gắng khiến mình nhỏ bé hơn.
Trước khi ra khỏi thành Lệ tiên tử đã phất tay áo đi vào khoang thuyền, ba người còn lại hai mặt nhìn nhau một lát, trên trán Trịnh Kinh Sơn hiện ra một vòng sát khí, trầm giọng quát: "Ai cho ngươi lá gan dám xông vào chỗ ở của ta!"
"..." Bùi Lăng vắt hết óc nghĩ lý do: Mẹ nó, ta cũng không muốn, ngươi tin không?
Trịnh Kinh Sơn thấy hắn không trả lời, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nếu là lúc trước hắn ta hỏi cũng không hỏi, trực tiếp đánh một chưởng qua.
Dù sao Bùi Lăng là do sư tỷ mang lên thuyền, nhưng lại không biết sư tỷ có tính toán gì với hắn không...
Suy nghĩ của hắn ta đảo quanh, đột nhiên ý thức được một chuyện, nói: "Vì sao ấn ký của Diễm Cốt La Sát Đồ biến mất rồi?! Là sư tỷ ra tay?"
Bùi Lăng nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện, tu vi của mình đột nhiên tăng lên một tầng, bây giờ đã là Luyện Khí tầng bốn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đang muốn mở miệng, Bùi Hồng Niên lại kêu lên trước: "Luyện Khí tầng bốn?!"
Trịnh Kinh Sơn không biết nội tình của Bùi Lăng, nhưng Bùi Hồng Niên là tông tử Bùi thị, bị đưa vào ngoại môn Trọng Minh tông từ thuở nhỏ, mỗi khi về nhà luôn có trách nhiệm chỉ điểm người cùng thế hệ, sao lại không biết mấy ngày trước hắn ta hồi phủ, Bùi Lăng mới chỉ Luyện Khí tầng hai.
Tính toán thời gian, còn chưa đầy một tháng, vị tộc đệ này lại im hơi lặng tiếng liên tục tăng hai tầng?
"Ừm?" Trịnh Kinh Sơn nghe Bùi Hồng Niên nói vậy, lập tức nghĩ tới điều gì, nhanh chóng kiểm tra vật tùy thân một chút, chợt thay đổi sắc mắt: Thiếu mất mười viên Thối Cốt Đan!
Thối Cốt Đan là đan dược phù hợp với Đoán Cốt quyết, bình thường sau mỗi lần sẽ dùng thêm một viên, bây giờ đột nhiên thiếu mấy mười viên, điều này cũng có nghĩa Bùi Lăng không chỉ chui vào phòng hắn ta tu luyện một lần, mà ít nhất là mười lần.
Bùi Hồng Niên chỉ là một con chó dưới tay hắn ta, không, toàn bộ Bùi gia chỉ là con chó ở trước mặt hắn ta, Bùi Lăng lại không hề nổi bật ở Bùi gia, còn không có cả tư cách đến gần Bích Ngô viện.
Kết quả tiểu tử này mặt ngoài khúm núm, lại tự tiện xông vào chỗ ở của hắn ta, trộm đan dược của hắn ta, tu luyện trong phòng của hắn ta, còn ngồi ngay trước mặt Diễm Cốt La Sát Đồ... Không phải lần một lần hai, là mười lần!!
Vào lúc này, Trịnh Kinh Sơn lại có cùng suy nghĩ với đồng môn Ngô Đình Hi đã chết trước đó: Hiện tại tu sĩ hoang dã đã đến mức đánh cược tính mạng chỉ vì mười viên Thối Cốt Đan sao?!
Vẫn là đám đệ tử đại tông môn bọn họ luôn ở trong tông môn, an nhàn quá lâu, lại dần mất đi lòng tranh đấu với đại đạo, không thể giác ngộ việc không tiến ắt lùi?
Sau khi hắn ta suy nghĩ rõ ràng, lại thay đổi cách nhìn với Bùi Lăng.
Dù sao dưới sự truyền bá tư tưởng mạnh được yếu thua, mặc dù Trịnh Kinh Sơn cảm thấy hành động lần này của Bùi Lăng là được không bù nổi mất, chỉ là tu vi từ Luyện Khí tầng hai đến Luyện Khí tầng bốn, căn bản không cần đánh đổi bằng mạng sống, nhưng hành động không từ thủ đoạn theo đuổi thực lực này, lại không bàn mà hợp với chân ý của đại đạo.
Dũng khí hơn người, tuổi không lớn lắm, tàn nhẫn với tộc nhân cũng tàn nhẫn với bản thân, xuất thân nghèo khó, lấy giá thấp để mua chuộc... Suy nghĩ của Trịnh Kinh Sơn thay đổi thật nhanh, không, nếu chỉ là thế e rằng còn chưa đủ lọt vào mắt sư tỷ.
Sư tỷ này của hắn ta là chân truyền Trọng Minh tông, chuẩn Thánh Nữ, mặc dù Trịnh Kinh Sơn thấy Bùi Lăng này cũng được tính là một nhân tài tạm được, nhưng sao hắn ta có thể so sánh với tầm mắt của Lệ tiên tử?
Nghĩ đến đây, Trịnh Kinh Sơn thu lại sắc mặt giận dữ, nhìn chằm chằm Bùi Lăng, trở tay lấy một thanh cốt đao trong túi trữ vật.
Thanh cốt đao kia dài khoảng bốn mét, toàn thân trắng như tuyết, chỉ là ở giữa như có một đạo huyết tuyến còn chưa ngưng kết, tươi đẹp ướt át, chuôi đao khắc một bức tranh ác quỷ mặt xanh nanh vàng, hình dáng cắn nuốt con người, vừa xuất hiện đã nghe thấy một tràng tiếng quỷ khóc sói tru mơ hồ, vô cùng quỷ dị!
Bùi Lăng thấy thế không khỏi cảnh giác, thấy Trịnh Kinh Sơn không định ra tay, ngược lại đảo ngược chuôi đao, chỉ dùng hai ngón tay nắm mũi đao, chậm rãi nói: "Lần này truy nã Ngô Đình Hi, các ngươi đã bỏ ra rất nhiều sức lực. Mặc dù đã ban thưởng 50 viên Thối Cốt Đan, nhưng đến nay hai người các ngươi chưa có thu hoạch gì! Thánh tông luôn thưởng phạt phân minh, như vậy đi, ta chỉ dùng hai phần lực, các ngươi lần lượt đi lên, ai có thể rút đao từ giữa ngón tay của ta, ta thưởng chuôi Yếm Sinh Đao này cho người đó."
"Đa tạ Trịnh sư huynh!" Trước đó Bùi Hồng Niên vẫn không chú ý Bùi Lăng, vừa chú ý lại phát hiện bây giờ tộc đệ này bằng tu vi với mình, trong lòng vừa ao ước vừa ghen ghét, ngay lúc tâm trạng phức tạp, nghe vậy không nhịn được quá vui mừng, "Sư huynh hào phóng rộng rãi, sư đệ khắc sâu trong lòng!"
Hắn ta không chút nghĩ ngợi đã đi ra phía trước, hai tay nắm ở chuôi đao, dùng lực kéo một cái.
Yếm Sinh Đao không nhúc nhích tí nào.
Vẻ mặt Bùi Hồng Niên nghiêm nghị, thở sâu, khí huyết toàn thân lưu chuyển, điều động toàn bộ tu vi Luyện Khí tầng bốn, lại toàn lực ứng phó kéo chuôi đao... Vẫn không nhúc nhích!
Liên tiếp mấy lần, đầu ngón tay Trịnh Kinh Sơn chưa từng lay động một chút, Bùi Hồng Niên xấu hổ lại không cam lòng, còn muốn thử một lần nữa, Trịnh Kinh Sơn lại mất kiên nhẫn: "Thôi, thực lực ngươi không đủ, đi xuống đi."
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Bùi Lăng.
Mặc dù Bùi Lăng không biết vì sao Trịnh Kinh Sơn đột nhiên nhân nhượng, còn lấy ra Yếm Sinh Đao làm phần thưởng, nhưng vào lúc này, hắn đâu có cơ hội từ chối?
Nhưng đang muốn tiến lên, đột nhiên giật mình.
Trước đó cánh tay trái trúng Ngũ Độc Chỉ của Ngô Đình Hi, tổn thương sâu đến tận xương, mặc dù đã giải độc, sau khi song tu cũng đã khá hơn nhiều nhưng chưa khỏi hẳn. Tay phải không bị tổn thương, vấn đề là hắn đang nắm chặt viên Dương Nguyên Đan trộm từ chỗ Lệ tiên tử trong tay phải!
Làm sao bây giờ?
Trịnh Kinh Sơn thấy hắn chần chờ, sắc mặt hơi trầm xuống.
Trước đó Bùi Lăng này phụng mệnh gia chủ, lúc đến chính đường Bùi phủ còn ngoan ngoãn cúi đầu, kính cẩn nghe theo sự điều khiển của hắn ta, bây giờ lại dám do dự, chắc tự thấy được sư tỷ coi trọng, cố ý làm bộ làm tịch?!
Nếu là như vậy, kẻ này... Cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Bùi Lăng lớn mật!" Bùi Hồng Niên đang mất mát, thấy thế cũng đảo mắt, bỗng nhiên quát, "Trịnh sư huynh ban thưởng lại chậm chạp không tiến, chẳng lẽ ngươi không vừa mắt chuôi Yếm Sinh Đao này?!"
Mẹ nó thế giới tu chân chơi mẹ nó cung tâm kế, lão tử nhớ kỹ ngươi!
Còn có hệ thống gân gà này!
Lão tử không nên cho tên thiểu năng này khen ngợi năm sao!!!
Bùi Lăng thầm mắng trong lòng, hệ thống "tặng" Dưỡng Nguyên Đan có lai lịch quá mẹ nó ngạt thở, trong lúc này chỉ có thể kiên trì đưa tay trái ra nắm lấy Yếm Sinh Đao.
Vào thời khắc này, tia sáng xung quanh đột nhiên ảm đạm.