Chương 21.

Bắp ngô được lớp lớp vỏ bao lại, đang được đun sôi trong nồi.

Xé lớp vỏ ra sẽ thấy phần bắp bên trong, hạt ngô tròn mẩy thơm nức mũi, vô cùng vừa ý.

Lúc này hạt ngô còn mềm, cắn một cái là tứa nước ngập miệng, trong veo giòn mềm.

Tiểu Mỹ Nhân gặm ngô, khuôn mặt nhỏ vừa được lau khô lại làm bẩn.

Đại Tra Công không vui nhíu mày, đoạt lấy bắp ngô trong tay Tiểu Mỹ Nhân.

Tiểu Mỹ Nhân uất ức trợn mắt lên.

Rất tức giận, nhưng lại không dám chửi tướng công nhà mình nên cậu chỉ đành tức tối rưng rưng nước mắt trừng người ta, đáng thương vô cùng.

Đại Tra Công đoạt lấy bắp ngô, dùng dao nhỏ tách từng hàng hạt ngô ra để vào trong bát nhỏ.

Hắn kiên nhẫn tách hai bắp ngô, được một bát hạt ngô đầy ắp.

Tiểu Mỹ Nhân mờ mịt nhìn hắn.

Đại Tra Công cắm cái thìa vào bát đựng đầy hạt ngô như ngọn núi nhỏ, thô bạo đưa cho Tiểu Mỹ Nhân: “Ăn đi, tướng công chuẩn bị cho em đấy!”

Mẹ vợ đang cắn hạt dưa và cha vợ đang hút thuốc ngầm hiểu ý mà cùng lộ ra nụ cười hiền lành.

Gió đêm ở nông thôn lạnh hơn trong thành, ruộng ngô bạt ngàn dưới ánh trăng toả ra mùi thơm khiến người ta động lòng.

Đại Tra Công ôm Tiểu Mỹ Nhân hóng gió dưới cây lớn, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn ruộng ngô cao quá đầu người, luôn muốn làm chút chuyện xấu.

Tiểu Mỹ Nhân ăn no ợ một cái, cúi đầu ngoan ngoãn dùng cỏ xanh bện một con châu chấu.

Mắt Đại Tra Công dần nổi lên ánh sáng xanh lè của sói đói, giả bộ dùng giọng khàn khàn gợi cảm lẩm bẩm: “Tiểu thổ mạo, tướng công em có tốt không?”

Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu, âm thanh nhỏ xíu mềm mại nói: “Tốt ạ…”

Đại Tra Công cười he he: “Vậy bắp ngô có ngon không?”

Tiểu Mỹ Nhân không hề phát hiện nguy hiểm sắp xảy ra, vẫn ngoan ngoãn chơi với lá cỏ.

Đại Tra Công phía sau nuốt nước miếng, bàn tay tội ác lặng lẽ đưa về phía “bắp ngô” trong quần.

Đại Tra Công cầm bắp ngô bự, lặng lẽ tới gần Tiểu Mỹ Nhân mềm mụp.

Bỗng nhiên Tiểu Mỹ Nhân quay đầu lại, trong đôi mắt sáng lấp lánh ánh sao, vui vẻ giơ châu chấu cỏ trong tay lên: “Tướng công, đẹp không nè?”

Đại Tra Công phẫn nộ thu hồi “bắp ngô” không có ý tốt, đặt con châu chấu cỏ trong miệng mình cắn một cái.

Xì, còn sống.

Tiểu Mỹ Nhân nâng con châu chấu cỏ vừa bện đến trước mặt Đại Tra Công: “Tướng công…”

Đại Tra Công cố ý cau mày: “Đây là con chó hay đầu lừa đấy?”

Tiểu Mỹ Nhân thương tâm, mất mát cúi đầu rồi ném châu chấu cỏ sang một bên, như hờn như giận mà không chơi tiếp nữa.

Đại Tra Công vội vã nhặt con châu chấu cỏ đáng thương lên, vừa dỗ vừa hôn chàng vợ nhỏ nhà mình: “Sao lại vứt đi? Là lừa hay là chó thì đều do em đưa cho tướng công, sao em lại dám ném, hả? Tướng công muốn phạt em, nào, vểnh mông lên.”

Tiểu Mỹ Nhân hoảng sợ giãy giụa, chỉ sợ Đại Tra Công sẽ xoạc mình ngay trong ruộng ngô.

Tiểu Mỹ Nhân càng giãy giụa chống trả, Đại Tra Công càng có hứng thú.

Chỉ lát nữa là sẽ có cảnh tạo người trước công chúng, phu xe Chân gia bỗng nhiên thở hồng hộc vọt tới: “Lão gia! Lão gia! Bạch Nguyệt Quang sắp lấy vợ rồi!!!”

Chương 22.

Đại Tra Công sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng lại được tại sao phu xe lại kích động như thế.

Tiểu Mỹ Nhân trong ngực cũng không giãy nữa, co lại thành một cục nho nhỏ, vùi kín mặt vào trong cánh tay.

Đại Tra Công nhìn phu xe, lại nhìn Tiểu Mỹ Nhân một chút.

Tiểu Mỹ Nhân thương tâm ngây ngốc ôm lấy chính mình, ôm ôm chút lại khóc lên.

Tướng công của cậu vẫn yêu Bạch công tử kìa.

Trong lòng Đại Tra Công sốt ruột lắm, nhưng mặt vẫn thối hoắc: “Tiểu thổ mạo em khóc gì mà khóc? Bị người khác nhìn thấy còn tưởng rằng Chân gia bắt nạt em!”

Tiểu Mỹ Nhân co mình lại, nước mắt lạch tạch rơi xuống.

Đại Tra Công bắt đầu phát sầu.

Làm sao bây giờ .

Phải làm sao bây giờ?

Tiểu thổ mạo mà khóc là sẽ không nói chuyện, vậy phải làm thế nào bây giờ!!

Phu xe vội vàng mà gào lên: “Lão gia, Bạch công tử sắp lấy vợ, ngài không sốt ruột sao!”

Lúc này Đại Tra Công mới chợt nhớ đến, Bạch Nguyệt Quang hắn thích hơn hai mươi năm, gia nhân trong nhà đều biết tim của hắn đặt ở trên người Bạch Nguyệt Quang.

Bây giờ Bạch Nguyệt Quang muốn lấy vợ, hắn nên tức giận xông đến cướp rể mới đúng.

Nhưng hắn đang ôm bé bánh sữa mềm nhũn trong ngực, chỉ muốn đút cho bé bánh sữa gặm một bắp ngô non mềm.

Cả đời Bạch Nguyệt Quang đều có tinh thần cao thượng để theo đuổi, còn hắn là loại phàm phu tục tử chỉ thích ăn ăn uống uống ngủ ngủ, cuối cùng chỉ là hai người qua đường thôi.

Đại Tra Công cúi đầu nhìn Tiểu Mỹ Nhân.

Đại Tra Công bắt đầu nảy ra ý xấu, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Em khóc cái gì?”

Tiểu Mỹ Nhân lắc đầu một cái.

Cậu khổ sở lắm.

Ngày đầu tiên kết hôn, Đại Tra Công đã hung hăng nhắc nhở cậu, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu cậu, hắn chỉ yêu bạch nguyệt quang thôi.

Tiểu Mỹ Nhân nhát gan hay sợ, căn bản không dám phản kháng.

Cậu từng lần từng lần tự nói với mình, Đại Tra Công cưới cậu là vì bị ép buộc, sẽ không thích mình. Do đó cậu phải ngoan ngoãn, không thể gây thêm phiền phức cho tướng công.

Nhưng mà cậu càng ngày càng yêu thích tướng công của mình.

Tướng công sẽ ăn khoai nướng cùng cậu, sẽ cùng ăn cá lớn với cậu.

Sẽ ôm cậu ngắm trăng, trên giường sẽ bắt nạt cậu muốn khóc cũng không khóc nổi.

Tiểu Mỹ Nhân khóc hu hu ôm chặt lấy mình.

Cậu thật thích tướng công, thật thích thật thích.

Nhưng cậu không đẹp bằng Bạch công tử, cũng không thông minh bằng Bạch công tử.

Cậu xấu như vậy, đần như vậy, còn hay chọc tướng công tức giận, ngu ngốc đến mức nói cũng không rõ ràng.

Bây giờ Bạch công tử muốn lấy vợ, hình như tướng công rất đau lòng.

Cậu… thấy vậy… cũng rất đau lòng…

Chương 23.

Bạch Nguyệt Quang muốn kết hôn, Đại Tra Công vội vội vàng vàng quay về.

Ngỗng tươi mà cha mẹ vợ nấu cả đêm cũng chưa kịp ăn.

Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên xe ngựa về thành, uất ức khổ sở đến mức không biết nên làm gì. Cậu dùng ngón tay lặng lẽ níu lấy quần áo Đại Tra Công, vừa sợ Đại Tra Công phát hiện thì sẽ cười nhạo mình.

Đại Tra Công nhắm mắt dưỡng thần, giơ tay ôm bé bánh sữa đang lén lút làm chuyện xấu kia vào lòng: “Làm gì thế hả?”

Tim Tiểu Mỹ Nhân đập thình thịch kinh hoảng, tay chân cũng không biết để ở đâu, ngắc ngứ nói: “Em… Em… Tướng công…”

Một tiếng tướng công vừa gọi ra khỏi miệng, Tiểu Mỹ Nhân cũng không nín được nữa, uất ức bật khóc.

Đại Tra Công cúi đầu nhìn dáng vẻ khóc hu hu đáng thương của vợ mình, vừa đau lòng vừa hưng phấn. Hắn ôm chặt lấy bé bánh sữa vào lòng, mạnh mẽ đặt dưới khố mình.

Tiểu Mỹ Nhân bối rối dùng mông kẹp chặt lấy “bắp ngô” bự kia, khóc càng đáng thương hơn.

Đại Tra Công ôm eo nhỏ của vợ, sán đến muốn ngoạm lấy neinei.

Bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, phu xe lo lắng hô to: “Lão gia, đến Bạch phủ rồi ạ!”

Đại Tra Công: “…”

Không phải nói về nhà à?

Tới chỗ này làm gì?

Đại Tra Công vừa muốn nói quay xe về nhà, Bạch Nguyệt Quang đã tự mình bước ra đón. Y thanh lãnh xuất trần, đẹp như trích tiên: “Chân Kiệt, huynh đã đến rồi.”

Đại Tra Công: “….”

Tiểu Mỹ Nhân: “Hu hu hu hu hu hu…. Hu hu… Hức… Hu hu…”

Chương 25.

Đại Tra Công đưa Tiểu Mỹ Nhân nước mắt lưng tròng vào Bạch phủ.

Đôi mắt Tiểu Mỹ Nhân ướt nhẹp, khuôn mặt đỏ bừng, quần áo tóc tai có hơi loạn, lúc bước đi cứ loạng choạng như một con vịt nhỏ.

Nhìn một cái là biết trong quãng đường đến, trong xe ngựa có bao nhiêu đặc sắc.

Lòng Bạch Nguyệt Quang đắng ngắt, nhưng lại mang dáng vẻ cao lãnh chi hoa không tiện phát hoả, vẫn cứ ôn nhu trò chuyện với Tiểu Mỹ Nhân: “Mấy hôm nay anh dâu mang thai nên có vẻ đẫy đà hơn nhiều nha.”

Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu nhìn bụng nhỏ tròn vo của mình, lại nhìn cái eo thon đong đưa của Bạch Nguyệt Quang, khổ sở muốn khóc.

Đại Tra Công xoa xoa đầu Tiểu Mỹ Nhân, như hữu ý lại vô tình nói: “Nhất định là do ta nuôi quá tốt.”

Nước mắt Tiểu Mỹ Nhân lấp lóa, cậu mờ mịt ngửa đầu nhìn cái cằm cương nghị của Đại Tra Công.

Tướng công… Tướng công đang… Che chở cậu ư…

Đại Tra Công phì phò xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Mỹ Nhân, vừa chuyện trò vui vẻ với Bạch Nguyệt Quang vừa đi vào trong.

Khó mà nói rằng đó là giả dối.

Đại Tra Công thích Bạch Nguyệt Quang hai mươi năm, hơn nữa hắn cũng mơ hồ cảm thấy, trên thế giới này Bạch Nguyệt Quang thích hắn nhất.

Nhưng chính Bạch Nguyệt Quang lại không chịu nghe những lời hắn thổ lộ, lại càng không chịu ngủ cùng giường với hắn, cùng trần truồng làm chút chuyện vui vẻ.

Nhưng hôm nay Bạch Nguyệt Quang lại sắp lấy vợ.

Rốt cuộc là hạng người gì mới có thể khiến Bạch Nguyệt Quang thanh quý cao khiết nguyện ý kết hôn sinh con cùng vậy.

Là kẻ còn có tiền hơn so với Chân Kiệt hắn, hay là còn anh tuấn hơn?

Hạ nhân Bạch phủ vén rèm lên, một tiếng cười lớn thô lỗ phóng khoáng vang lên: “A Bạch, đây chính là hảo hữu chí giao Chân Kiệt huynh đệ của em đấy ư?”

Chương 25.

Đứng trong nhà là một hán tử khôi ngô thân cao chín thước. Hán tử kia da dẻ ngăm đen, mặt mày dữ tợn, râu tóc lộn xộn mọc hơn nửa mặt, trên mí mắt có một vết sẹo dữ tợn.

Vợ mới của Bạch Nguyệt Quang, thật sự xấu… Hung ác khủng bố, lại thô tục đến cực điểm.

Tiểu Mỹ Nhân nhát gan, khi tráng hán này âm trầm nở nụ cười tà mị, cậu sợ đến mức run lên hai cái rồi chui vào ngực Đại Tra Công trốn.

Đôi mắt Bạch Nguyệt Quang thống khổ, buồn bã ngả vào ngực tráng hán. Một mỹ nhân bạch y như ngọc bị một con tinh tinh to đùng tráng kiện ôm vào lòng, nhất thời có vẻ vô cùng giống truyện cổ tích.

Đại Tra Công khiếp sợ mờ mịt, không hiểu ra làm sao.

Vẫn chỉ có tráng hán là hàm hậu cười cười: “Chân Kiệt huynh đệ à, A Bạch thường nói về huynh đấy. Nào lại đây lại đây, huynh đệ chúng ta uống một chén nào.”

Đại Tra Công và Tiểu Mỹ Nhân choáng váng bước ra khỏi Bạch gia.

Tiểu Mỹ Nhân kinh hồn bạt vía, Đại Tra Công một mặt mờ mịt.

Dù thế nào đi nữa hắn vẫn không hiểu nổi, tại sao Bạch Nguyệt Quang một đời thanh cao , nhưng cuối cùng lại cưới một con tinh tinh bự.

Tráng hán nói hắn lớn lên trong núi, khi còn bé thì theo mẹ hái trái cây, lớn lên theo cha đi săn thỏ.

Mấy ngày trước cha mẹ gã cùng qua đời, nên chỉ đành tự mình xuống núi bán da thỏ, không ngờ lại nhất kiến chung tình với thiếu gia Bạch gia, nhanh chóng quyết định chuyện chung thân đại sự.

Đại Tra Công trợn mắt há mồm, thật sự không biết nên đi bao nhiêu tiền mừng cho đám cưới này của Bạch Nguyệt Quang.

Khi trở lại Chân phủ, Đại Tra Công vẫn chìm đắm trong câu chuyện tình yêu thần kỳ kia, chưa thể hồi thần.

Tiểu Mỹ Nhân đói rồi, bụng kêu ùng ục ùng ục, lại không dám quấy rầy Đại Tra Công đang chìm trong bi thương. Nên Tiểu Mỹ Nhân ôm cái bụng tròn ủm đang sôi ùng ục ngồi xổm trong góc tường uất ức vẽ vòng tròn.

Trước đây cậu tự đến nhà bếp tìm cái ăn bị bọn hạ nhân chê cười một trận và ngạo mạn nói cho cậu biết: “Lão gia không về thì nhà bếp sẽ không nấu cơm.”

Tiểu Mỹ Nhân rơi nước mắt, cũng không dám tự mình đến nhà bếp kiếm đồ ăn nữa.

Trừ một xe khoai lang của hồi môn kia của cậu.

Tiểu Mỹ Nhân càng vẽ vòng tròn càng oan ức.

Đáng thương, nhỏ yếu, bất lực.

Nhưng mà ham ăn, bụng lại kêu ùng ục.

Tiểu Mỹ Nhân uất ức ngủ thiếp đi.

Chương 27.

Một chuỗi tiếng ùng ục đáng thương vang lên, Tiểu Mỹ Nhân tỉnh lại trong mùi thịt như có như không.

Thịt ba chỉ tam hoa , ba mỡ bảy nạc, xắt thành từng miếng to như lòng bàn tay. Trộn đều muối, bột gừng, bột tỏi, nước tương rồi ướp lấy, đặt trên lửa lớn lật nướng đến khi hai mặt vàng giòn, quét thêm một lớp tương ngọt mỏng.

Vừa cắn vào miệng một cái sẽ vang lên tiếng giòn rụm mê người, bên trong nước thịt tứa ra ngập miệng. Vị hơi mặn lại hơi cay cay, mùi vị nồng nàn, mùi tương ngọt vừa thơm vừa thanh cuồn cuộn giữa môi lưỡi.

Lấy thêm hai quả ớt xanh, hai tấm bánh màn thầu rồi quét dầu lên hai mặt chậm rãi nướng cho thơm lừng.

Mặn chay phối hợp, đậm nhạt vừa vặn, có thể ăn no căng bụng, mặt mũi dính đầy dầu mỡ.

Nước mắt Tiểu Mỹ Nhân rớt loạch xoạch, vừa nghi hoặc vừa cẩn thận men theo mùi hương đi tới.

Trong lương đình nhỏ của Chân phủ, gió mát thổi nhẹ, thịt ba chỉ toả hương.

Tiểu Mỹ Nhân tiến vào trong rừng nhỏ, đẩy bụi cây ra nhón chân chậm rãi lại gần.

Trong lương đình nhỏ đang dựng bếp lửa, trong chiếc giỏ đựng bên cạnh có bày rất nhiều món thịt mới, thịt ba chỉ nướng kỹ đặt trong mâm, nhưng lại không có ai.

Tiểu Mỹ Nhân nước mắt lưng tròng hít hít mũi, nhìn trái phải không có ai. Cậu như một bé thỏ nhỏ vọt vào trong lương đình, cầm bánh màn thầu trong giỏ “Grừ grừ” cạp một ngụm lớn.

Bỗng nhiên một bóng người cao to từ phía sau nhào tới, kéo cậu thật mạnh vào ngực.

Tiểu Mỹ Nhân sợ đến mức kêu ui ui loạn lên, nhưng vẫn không nhả màn thầu ra.

Đại Tra Công trầm giọng cười: “Chạy đi đâu, hả? Không thả chút đồ ăn ngon ra thì em không thèm chạy đến, tiểu bại hoại này.”

Tiểu Mỹ Nhân ăn vụng bị tóm lấy, xấu hổ đến mức suýt nữa trốn trong khe hở.

Đại Tra Công đặt Tiểu Mỹ Nhân trên “bắp ngô” bự của mình, vừa hôn vừa ôm, thanh âm trầm thấp: “Đã làm cái gì, hả?”

Tiểu Mỹ Nhân vuốt cái bụng tròn vo đang mang thai của mình, bụng nhỏ lập tức oan ức kêu ục ục.

Đại Tra Công vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn ôm chàng vợ nhỏ nhà mình hôn một trận: “Đói bụng không chịu đi ăn cơm đi, còn trốn tướng công, hả? Tướng công muốn, tàn, nhẫn, phạt, em.”

Tiểu Mỹ Nhân vừa oan vừa khẩn trương, răng ê mỏi run lên. Cậu mềm nhũn ngồi trên bắp ngô cứng rắn kia, hu hu nhỏ giọng nói: “Hu hu… Đói bụng quá… Tướng công…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play