Tống Du tưởng mình nghe nhầm, trước đó còn hệt gà trống xù lông, mà nay sao lại đột ngột ủ rũ thế?
Dung Thời thản nhiên: "Giúp người khác là niềm vui, là trách nhiệm mà, nên thế."
"Anh thì có trách nhiệm quái gì?" Tống Du giễu cợt, càng như vậy cậu càng không tin: "Anh muốn từ bỏ không cạnh tranh nữa à?"
Dung Thời: "Ừ."
Cạnh tranh với ai?
Tống Du ghé vào, hỏi nhỏ: "Có phải cậu ấy đã nói gì với anh không?"
Bất chợt, hương rượu trong trẻo, thanh mát, như có như không tràn ngập khoang mũi Dung Thời, nhưng thử hít sâu thì lại chẳng thấy mùi thơm đâu nữa.
Hẳn là mùi xà bông cậu dùng, dễ chịu hơn so với mùi cơ giáp thiết kế.
Dung Thời: "Cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ là tôi bỗng nhận ra."
Trán Tống Du đặt dấu chấm hỏi: "Nhận ra điều gì?"
Dung Thời: "Số tôi đã định trước là không có vợ rồi, cho nên tôi sợ cậu ấy quá lứa lỡ thì."
Tống Du: "..."
Má nó chịu kích thích gì không biết?
Tống Du: "Tự nhiên anh không có tinh thần chiến đấu như thế thì chẳng phải tôi sẽ cảm thấy nhàm chán à?"
Dung Thời: "..."
Đập chậu cướp hoa thì sướng hơn hả? Cậu mới lên ba sao?
Tan học, Dung Thời đến văn phòng của Thiên Phàm để đưa tài liệu.
Rời khu giảng đường, hắn quay sang nhìn Tống Du, thái độ nghiêm túc: "Cậu tự cân nhắc đi, đồng ý trong hôm nay sẽ được miễn phí, còn từ ngày mai thì bắt đầu đưa hóa đơn tính tiền."
Tống Du: "...Hóa đơn gì?"
Dung Thời: "Tôi đâu thể cho không thông tin của cậu ấy."
Nói xong, chẳng đợi Tống Du ngẫm nghĩ, hắn xoay người rời đi mất.
Để lại một mình Tống Du hỗn độn trong gió xuân.
Dung Thời bảo từ bỏ không cạnh tranh nữa, nửa chữ cậu cũng chả tin, nhưng trong tay đối phương có rất nhiều thông tin về Thỏ Thỏ.
Từ chối thì tuyệt đối an toàn, tuy nhiên không có thông tin về Thỏ Thỏ.
Còn đồng ý thì nguy hiểm rất cao, tuy nhiên sẽ biết được một ít thông tin về Thỏ Thỏ.
Nên đánh cược một phen không nhỉ?
Xuyên qua hành lang, thoáng thấy Tống Du còn đứng đó, Dung Thời khép hờ đôi mắt, đáy mắt lướt qua ý cười nhàn nhạt.
Chuyện khác không đề cập tới, chỉ riêng chuyện quen biết bao nhiêu năm, mà tại sao chỉ có mỗi hắn phải đau đầu?
Trời sắp chạng vạng, nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào bàn làm việc của Thiên Phàm.
Dung Thời gõ cửa bước vào, thấy bên tay Thiên Phàm để một xấp tài liệu, còn ông đang vùi đầu phê duyệt.
"Có tuổi rồi, không nên làm lụng vất vả." Dung Thời đặt tài liệu xuống rồi ngồi đối diện bàn làm việc.
Thiên Phàm xoa xoa ấn đường, giả vờ tức giận: "Nếu cậu chẳng gây rắc rối thì tôi đã rảnh rỗi không ít!"
Dung Thời: "Dạo này em có phá phách gì đâu."
"Lặp lại thử xem?" Thiên Phàm tức giận bật cười: "Vậy chẳng biết ai lén so tài thiết kế cơ giáp trên Star Wars nhỉ? Cậu có biết hiện giờ mỗi ngày có biết bao nhiêu người tìm tôi để hỏi thăm về cậu hay không?"
Dung Thời: "Em chỉ là trợ thủ thôi mà."
Giọng Thiên Phàm lành lạnh: "Nhưng người ta lại coi trọng trợ thủ là cậu."
Dung Thời: "..."
Tài liệu hắn đưa là hoạt động của tân sinh viên trong tháng sau, được Hội sinh viên lên kế hoạch và nộp cho giáo viên chủ nhiệm phê duyệt.
Nói phê duyệt thật ra chỉ là cảnh nối trên sân khấu, về cơ bản vẫn do Hội sinh viên quyết định.
Thiên Phàm mở ra đọc đến trang thứ hai thì đột nhiên nhớ tới việc khác, ông bèn kéo ngăn tủ bên dưới phía trái, trong đó có một tập tài liệu.
"Cậu đọc đi." Thiên Phàm đưa cho hắn: "Việc này lần trước cậu đã nghe qua rồi, Học viện Hoàng gia muốn hợp tác với trường quân đội tổ chức giải đấu sinh tồn trên tinh cầu hoang ấy."
Dung Thời nhận lấy rồi mở ra, trang đầu có tiêu đề màu đỏ, thông báo để trường quân đội tổ chức tuyển chọn sinh viên tới Học viện Hoàng gia tranh tài.
Bên dưới là đủ yêu cầu đối với người được tuyển chọn, nào là phải có sở trường đặc biệt, phải có thành tích tốt, phải có gia thế... nhằm uyển chuyển từ chối những sinh viên không đạt đủ ba điều kiện trên.
"Chúng ta còn chẳng sẵn lòng hợp tác!" Thiên Phàm hầm hừ: "Lắm yêu cầu như vậy, nuông chiều bọn họ quá rồi."
Tuy nói hợp tác, nhưng trường quân đội lại chẳng có quyền lợi gì, mà hoàn toàn do Học viện Hoàng gia quyết định. Tất cả những gì họ cần làm là tuyển chọn sinh viên ưu tú nhất, ngàn dặm xa xôi đưa đến tinh cầu Đế Đô cho con cháu quý tộc ở Học viện Hoàng gia ngược đãi.
"Cậu và Tống Du phải tham gia." Thiên Phàm bổ sung.
Lần đó khi nghe về giải đấu Dung Thời đã nghĩ, đây là cơ hội tốt đi tới tinh cầu Đế Đô, và tính toán xem làm thế nào để tham gia mà không quấy nhiễu đến bất cứ ai.
Hiện giờ chưa kịp lấy cớ, đối phương đã ép buộc họ tham gia, thật vi diệu.
Dung Thời: "Có nói lý do vì sao không?"
Thiên Phàm quẳng tài liệu lên bàn, dựa lưng vào ghế: "Bởi vì cuộc thi tháng lần trước các cậu đứng thứ hai."
Dung Thời hẹn sẽ quậy phá, mà mỗi lần quậy phá đến nơi đến chốn thì chẳng bao giờ đứng đầu.
Thế thì bớt việc, Dung Thời mở tới mục thời gian tranh tài, trùng hợp bắt đầu đúng vào ngày hắn và Tống Du hẹn đánh nhau.
Xem ra gặp mặt trực tiếp lại phải trì hoãn rồi.
Địa điểm thi đấu được thiết lập ở vệ tinh A08 nằm gần tinh cầu Đế Đô, khu nguy hiểm cấp ba, một tinh cầu hoang được Học viện Hoàng gia thường xuyên dùng làm nơi tổ chức sự kiện.
Thấy hắn chẳng nói gì, Thiên Phàm tưởng hắn không vui.
"Tôi đã từ chối, nhưng thái độ bên trên rất cương quyết, mượn cớ tổ chức giải đấu để thanh tra hiệu quả giáo dục của trường quân đội trong mấy năm qua. Cậu hãy sẵn sàng chuẩn bị tâm lý, nhất định phải đi, tôi sẽ cố gắng giúp các cậu tranh thủ quyền lợi."
Dung Thời: "Bên trên nào?"
Thiên Phàm bực bội gãi gãi đầu: "Trên cùng."
Thiên Lí - cha Thiên Phàm là một trong ba cựu tổng chỉ huy, mặc dù về hưu nhưng vẫn có tiếng nói trong quân đội.
Việc mà ngay cả Thiên Phàm không làm gì được thì chẳng cần ông nói, Dung Thời cũng đoán được ít nhiều.
Nếu là hoàng gia thì mục tiêu của đối phương không phải hắn.
Dung Thời: "Vậy tham gia thôi ạ, em không muốn thầy phải khó xử."
Thiên Phàm thầm thở phào, ông trêu ghẹo: "Ồ, ngoan thế cơ à?"
Dung Thời: "Nếu làm thầy bạc hai sợi tóc thì nhất định giáo sư Tần sẽ mang em tới phòng thí nghiệm uống trà."
"Đi đâu uống trà cơ?"
Đang trò chuyện thì Tần Lâm mở cửa bước vào, tay cầm theo bình giữ nhiệt: "Phàm Phàm, tôi mang canh tới, uống xong hãy tăng ca."
"Một đống tuổi, có thấy nổi da gà không?" Thiên Phàm cười mắng, ngoan ngoãn đứng dậy tiếp đón.
Tần Lâm: "Thịt nhão rồi, không nổi được."
Lần này thì Thiên Phàm tức giận thật sự: "Mẹ kiếp, ông dám chê tôi già hả?"
Tần Lâm: "...Đâu có, đừng nói nhảm."
Nghe họ đấu võ mồm như thường lệ, sắc mặt Dung Thời nhẹ nhõm, bất giác khuôn mặt nhỏ của Bé Mèo hiện lên trước mắt.
Trước kia, hắn đã từng ảo tưởng về kết cục viên mãn nhất của hắn và Bé Mèo, chỉ cần cuộc sống hạnh phúc giản đơn thế này là đủ.
Còn bây giờ, kết cục viên mãn nhất của hắn và Bé Mèo mà hắn ảo tưởng, đó là hai người tay cầm tay, nằm trên cáng khiêng vào bệnh viện thành bệnh nhân chung phòng.
Tần Lâm vẫy tay với Dung Thời: "Thời, cậu cũng uống chút đi, canh hôm nay thanh đạm, uống cho đỡ chảy máu mũi."
Dung Thời: "..."
Hắn đứng dậy: "Thôi ạ, tôi còn có việc."
Thiên Phàm uống canh, trêu ghẹo: "Vợ cũng có rồi còn xấu hổ gì nữa, uống canh bồi bổ cơ thể."
Dung Thời: "..."
Sau khi mở chiếc hộp dễ thương kia ra thì mới biết bà xã chỉ để trang trí chứ không thể dùng, bồi bổ cơ thể làm chi?
Dung Thời: "Vẫn là cho người có ông xã như thầy uống đi."
Thiên Phàm: "..." Thằng nhóc thối này!
Lúc mở cửa, đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn quay đầu nhìn Tần Lâm.
"Giáo sư, gần đây ngài có rảnh không, tôi muốn đưa Miên Miên tới chỗ ngài."
01 mới kiểm tra sức khoẻ cho Miên Miên, biểu hiện các chỉ số đều hơi sai lệch.
Cậu bé bắt đầu bị ảnh hưởng sau khi ngừng dùng thuốc.
"Ừ, cứ báo cho tôi trước một ngày là được." Tần Lâm đồng ý luôn: "Miên Miên không thoải mái sao?"
Dung Thời chẳng nói rõ: "Vậy thứ bảy này đi ạ, tôi muốn kiểm tra các chỉ số sức khỏe cho em ấy."
Kiểm tra sức khoẻ bình thường thì AI cũng làm được, căn bản không cần tới viện nghiên cứu.
Thiên Phàm thắc mắc nhưng kìm nén, không hỏi gì.
Buổi tối, Dung Thời ngồi trước bàn học, lật sách bài tập vật lý mà Giang Hoài đưa.
Xem đi xem lại, thậm chí làm xong toàn bộ bài tập vẫn chẳng thấy manh mối gì.
Chẳng lẽ nhầm thật sao?
Dung Thời nhớ lại biểu cảm của Giang Hoài lúc đó, tuy chẳng có sơ hở gì nhưng trực giác nói cho hắn biết, quyển sách này chứa bí mật.
"01, kết quả rà quét ra sao?"
【Bình thường, không có chất lạ.】
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra manh mối, thiết bị đầu cuối bỗng vang lên.
Thấy đó là đối tượng đặc biệt chú ý trong Star Wars, hắn bèn mở ra.
【Thỏ Thỏ, tối nay bạn có tới không?】
Đây là lần đầu tiên Bé Mèo hỏi hắn có online hay không.
Dung Thời trả lời.
【Lập tức tới đây.】
Vừa đăng nhập, tay Dung Thời bị nắm lấy.
Tựa hồ Bé Mèo biết hắn sẽ lựa chọn địa điểm nào để đăng nhập và sớm chờ ở đó.
Sau khi tự hỏi về việc phân biệt Tống Du và Bé Mèo, Dung Thời thành công buông tha bản thân mình.
Gặp mặt rồi thì chẳng thể nào tay trong tay được nữa, chi bằng tận hưởng hết mình những ngày tháng cuối cùng.
Dung Thời nắm lại tay cậu, mở phòng huấn luyện: "Sao bạn biết tui ở đây?"
Bé Mèo cười khanh khách: "Nhiều năm chúng ta ăn ý như vậy, dễ đoán mà."
Sắp đến tinh cầu Đế Đô tranh tài, Dung Thời nghĩ tới công phu mèo cào của Tống Du, tính toán chuẩn bị cho cậu một khóa huấn luyện đặc biệt.
Mặc dù không định giành giải thưởng gì cả, nhưng tuyệt đối không thể để chú mèo con của hắn bị người ức h/iếp.
"Thỏ Thỏ, bạn..."
"Dạo này tui mới học một bộ kỹ thuật tự vệ..."
Hai người cùng lên tiếng.
Dung Thời: "Bạn nói trước đi."
Bé Mèo cẩn thận hỏi: "Gần đây có ai quấn lấy bạn không? Kiểu Alpha to cao, tóc đen, bộ mặt dữ tợn ấy?"
Dung Thời: "..."
Cậu mới bộ mặt dữ tợn.
Dung Thời trầm mặc hai giây rồi ngồi xếp bằng, vẻ mặt phiền muộn: "Trước kia có, bây giờ thì không."
Bé Mèo lập tức ngồi xuống cạnh hắn: "Trước kia hả? Ai thế? Vì sao bây giờ lại không?"
Thoáng trông thấy đôi mắt nhỏ tò mò, Dung Thời thản nhiên bảo: "Là bạn nối khố của tui, anh ấy vừa cao ráo lại đẹp trai, vẫn luôn là Alpha hoàn mỹ nhất trong lòng tui..."
"Hắn á?" Bé Mèo ghét bỏ muốn chết: "Thỏ Thỏ, bạn cần phải mở rộng tầm nhìn, đừng giới hạn với những người hàng xóm, kiểu như hắn cùng lắm chỉ có thể tính là đạt tiêu chuẩn thôi, chả liên quan tới sự hoàn mỹ chút nào."
Dung Thời: "..."
Hắn thở dài, tiếp tục diễn: "Hai hôm trước đột nhiên anh ấy nói không muốn theo đuổi tui nữa, mà sẽ giữ khoảng cách với tui, bạn nói xem anh ấy có ý gì chứ?"
Vừa nói xong, hắn thấy đôi mắt Bé Mèo tỏa sáng, toàn thân lấp lánh.
Bé Mèo: "Hắn nói vậy thật ư?"
Dung Thời chậm rãi gật đầu: "Ừ."
Bé Mèo: "Tốt quá!"
Dung Thời: "Tốt á?"
"Khụ, giữa Omega thành niên và Alpha vẫn nên duy trì khoảng cách." Bé Mèo khoác vai hắn, dựa vào người hắn: "Bạn chẳng làm sai gì hết, đừng khổ sở."
Dung Thời: "..." Còn cậu đang dựa vào rất gần đấy.
Offline không bao lâu, Dung Thời nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn chưa kịp ra khỏi phòng ngủ, thiết bị đầu cuối khẽ rung, hẳn là Tống Du gửi tin.
"Ông già mau mở cửa!"
Mắt Dung Thời dừng lại hai giây ở chữ "ông già", hắn tắt thiết bị đầu cuối rồi ra ngoài.
"Sao buổi tối không ngủ mà còn đi gõ cửa?" Dung Thời tỉnh bơ, lạnh nhạt hỏi.
Tống Du: "Việc anh nói, tôi đồng ý."
Dung Thời xem thời gian: "Đã qua mười hai giờ."
Tống Du: "Giá cả thế nào tùy anh."
Dung Thời gật gật đầu, tâm trạng vui vẻ.
Cá đã cắn câu, bắt đầu làm thịt.
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Thỏ Thỏ: Dù sao cũng là bà xã rồi, trêu một tí.
Sau đó...
Dung Thỏ Thỏ: Bà xã! Đừng phớt lờ người ta nữa mà~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT