Gửi xong, Dung Thời thấy thiết bị đầu cuối của Tống Du vang lên.

Trước nay hắn chưa từng khẩn trương tới vậy.

Không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.

Tống Du cầm cốc nước, vừa bước vào phòng khách vừa tiện tay mở thiết bị đầu cuối, khi đọc được tin nhắn trên màn hình ảo thì bước chân khựng lại.

Thấy vẻ mặt cậu như gặp quỷ, Dung Thời nghĩ bản thân má nó cũng gặp quỷ.

Bây giờ thu hồi tin nhắn có kịp không?

Rắc!

Cốc gốm trong tay Tống Du nứt ra.

Cốc rơi xuống nền, chia năm xẻ bảy, trong tay cậu chỉ còn lại quai cầm lẻ loi.

Nước đầy tràn rơi xuống, bắn tung tóe lên ống quần.

"Phắc!" Tống Du nhìn chằm chặp tin nhắc, đọc đi đọc lại tới mười mấy lần.

Mỗi từ cậu đều hiểu, thế nhưng vì sao gộp vào nhau lại chẳng tài nào hiểu nổi?

Thỏ Thỏ muốn gặp mặt trực tiếp ư?

Đột ngột vậy sao?

"Lại có tình huống mới à?" Giọng Dung Thời căng thẳng.

Tống Du lấy lại tinh thần, bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh Dung Thời, nghiêm túc hỏi: "Anh thấy tôi có... đẹp trai không?"

Dung Thời: "..."

Tống Du nắm tóc, mắt ảo não: "Tóc tôi hơi dài nhỉ? Liệu có nên cắt bớt đi chăng? Quầng thâm mắt nhìn rõ không? Sao gần đây chẳng chịu tập thể hình đều đặn cơ chứ..."

Nghe cậu lẩm bẩm hồi lâu, tâm tình Dung Thời phức tạp.

"...Thần kinh à?"

Mười tám năm chưa từng gặp riêng Omega nào đó chứ nói chi đến chuyện hẹn hò, bây giờ bất thình lình nhận được lời mời của Thỏ Thỏ, Tống Du hoảng loạn không thôi.

Thấy Dung Thời ngồi đó, cậu nghĩ bụng.

Có vẻ tình địch rất dày dặn kinh nghiệm, học hỏi được không nhỉ?

Cậu dựa lưng vào sô pha, xích lại gần hắn rồi khẽ hỏi: "Này, anh có biết khi gặp mặt trực tiếp Omega thì cần phải chú ý những gì không?"

Dung Thời: "..."

Vừa nghe, lời nói của cậu và tin nhắn hắn gửi chả dính dáng chút nào.

Tuy nhiên ngẫm nghĩ tỉ mỉ, mấy chữ "gặp mặt trực tiếp" vô cùng vi diệu.

Nhưng vì sao lại là Omega chứ không phải Alpha?

Chẳng lẽ Tống Du cũng tưởng hắn là Omega à?

Mẹ nó quá đáng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc Dung Thời xoay chuyển tới trăm nghìn lần.

Những chi tiết hệt như đèn kéo quân hiện lên trước mắt, rồi cuối cùng đi tới một kết luận...

Tống Du chẳng những là Bé Mèo, mà còn tưởng nhầm hắn là Omega.

Dung Thời: "........."

Lượng tin tức quá khổng lồ, hắn cần phải tìm một nơi yên tĩnh đã.

Vừa đứng dậy, hắn bị Tống Du kéo trở về.

Tống Du: "Hẹn gặp chỗ nào thì ổn? Nên chuẩn bị quà tặng gì? Ăn mặc lịch sự hay thoải mái? Anh biết rõ đúng không?"

Dung Thời: "...Bây giờ tâm trạng cậu ấy hơi rối bời, có lẽ chẳng muốn gặp cậu nữa đâu."

Tống Du: "?"

Những lời này quả thực khó hiểu, Tống Du nghi hoặc: "Anh biết tôi hẹn gặp ai à?"

Dung Thời: "...Đó không phải là người suốt ngày cậu treo bên miệng kia sao?"

Thấy bị đoán trúng, Tống Du lười giấu giếm: "Cậu ấy hẹn gặp tôi nên anh ghen tỵ chứ gì?"

Dung Thời: "..." Ghen tỵ thì không nhưng khổ sở thì có.

Dung Thời: "ID của cậu ấy là R10 nhỉ?"

"Đúng vậy." Tống Du khó hiểu: "Anh nhắc tới làm gì?"

Dung Thời: "Tùy tiện hỏi thôi."

R10 là ID hắn chọn ngẫu nhiên, R là họ viết tắt, 10 là tên đồng âm.*

("Dung" – – có âm Pinyin là "Róng"; "10"–十 và"Thời" – 时– đều có âm Pinyin là "Shí")

ID dễ đoán thế mà Tống Du hoàn toàn không phát hiện ra?

Quả nhiên giống hắn, cũng đứng trong bóng tối dưới ánh đèn sao?*

(Bóng tối dưới ánh đèn: chỉ người không hay biết sự việc đang xảy ra ngay bên cạnh)

Đã xác định ID, Dung Thời buồn bực, cố gắng cứu vớt: "Chẳng phải tạm thời cậu vẫn chưa gặp cậu ấy sao?"

Tống Du dựa vào sô pha, vừa vui sướng vừa phiền muộn.

"Tôi không quản nhiều thế được, hẹn gặp trước rồi tính sau."

Thỏ Thỏ đã chủ động, nào có lý do từ chối?

Nếu từ chối thì cậu còn là Alpha sao?

Chẳng biết nghĩ tới điều gì, giọng Tống Du lạnh lẽo: "Chúng ta cạnh tranh công bằng, dám phá hoại thì anh biết thủ đoạn của tôi rồi đấy."

Dung Thời: "..."

Động một chút là đe dọa hắn, Bé Mèo ngoan ngoãn của hắn đây ư?

Thế giới này điên rồ, hay hắn bị thần kinh?

Trừ bỏ ngoại hình xinh đẹp, tính cách của Tống Du và Bé Mèo hoàn toàn không ăn khớp.

Mắt hắn mù rồi ư?

Dung Thời đứng lên, chân bước như đi trên mây: "Tôi có việc, đi trước."

Tống Du gọi với theo: "Truyền thụ chút kinh nghiệm hẹn hò, anh thiếu tôi đấy nhé!"

Dung Thời quay đầu nhìn cậu, ánh mắt phức tạp: "Cậu bảo tình địch truyền thụ kinh nghiệm hẹn hò cho bà xã mình đi gặp tình nhân hả?"

Tống Du bị cuốn vào câu nói, chờ cậu sắp xếp lại, hắn đã chạy mất hút.

Trở về ký túc, Dung Thời ngồi trước khối đá năng lượng hình Bé Mèo, bất động cả tiếng đồng hồ.

"01, có phải mày đã sớm biết Tống Du là Bé Mèo không?"

01 từ vòng tay chạy ra, cọ cọ vào khối đá năng lượng.

Trời mới biết mỗi ngày nó đều ngắm nhìn khối đá năng lượng lớn như vậy mà lại không được phép gặm, là sự việc thống khổ cỡ nào!

【Biết!】

Dung Thời: "Thế sao mày không nói?"

【Chẳng phải ngài không muốn biết ư?】

Dung Thời: "..."

Khi gửi thỏ bông, đúng là 01 từng hỏi hắn có muốn tìm ra địa chỉ của Tống Du hay không, lúc ấy hắn nghĩ dù sao cũng chẳng thể gặp mặt, chi bằng chẳng biết thì hơn.

Kết quả Bé Mèo ở ngay phòng đối diện, mỗi ngày thấy, mỗi ngày tranh cãi, mỗi ngày đấm đá, mỗi ngày tự ăn giấm của chính bản thân mình.

Hóa ra vợ hắn đã là vợ hắn, lại không phải là vợ hắn.

Nghĩ đến những chuyện ngu ngốc trước kia, Dung Thời hận không thể sống lại lần nữa.

Thiết bị đầu cuối đột nhiên chấn động khiến trái tim hắn đập lỡ một nhịp.

Không để hắn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, 01 - thiểu năng trí tuệ đã tự động đẩy tin nhắn tới trước mặt hắn.

【Thỏ Thỏ, bây giờ tui mới đọc tin nhắn~ bạn học ở tinh cầu nào, cuối tuần tui tới tìm bạn nha~O(≧▽≦)O】

Não tự động tưởng tượng ra biểu cảm và giọng điệu của Tống Du khi thốt lên những lời này, Dung Thời chết lặng.

Do dự hồi lâu, hắn trả lời.

【Tui ở tinh cầu Học Phủ.】

Nếu Bé Mèo chính là Tống Du, thì việc gì phải băn khoăn chuyện gặp hay không gặp.

Đối phương mạnh mẽ lắm, căn bản không cần hắn bảo vệ.

Khi gặp mặt, đánh nhau hay đánh nhau, hay vẫn là đánh nhau nhỉ?

Chơi với nhau lâu như vậy, không thể lấy làm vợ thì miễn cưỡng làm bạn bè đi.

Có mối quan hệ này, ít nhất về sau hợp tác sẽ thuận lợi hơn.

Cuối cùng hai người hẹn gặp ở khu nam vào ngày chủ nhật.

Tiết học ngày hôm sau, Dung Thời nghe Tống Du khoe khoang, đáy lòng hoang vắng hệt sa mạc.

Cậu cứ thổi bò chết đi, sau này dao sẽ cắm khắp người đấy.

Đâu phải chỉ có hắn bị dao cắm khắp người.

"Cậu ấy sợ tôi học hành vất vả, còn hỏi tôi cuối tuần nào thì rảnh hơn." Tống Du chống cằm, không giấu được ý cười trên khóe môi: "Anh nói xem có phải trông cậu ấy rất đáng yêu không?"

Dung Thời mặt gỗ: "Ừ."

Tống Du ghé sát vào: "Cậu ấy thích ăn mặn hay ăn nhạt?"

Dung Thời: "Không biết."

Tống Du hỏi tiếp: "Vậy cậu ấy thích xem phim loại nào?"

Dung Thời: "Không biết."

Tống Du nhìn hắn một cách kỳ quái: "Sao cái gì anh cũng không biết thế?"

Dung Thời: "Tại sao tôi phải chia sẻ thông tin với tình địch?"

Tống Du giễu cợt: "Keo kiệt bủn xỉn."

Dung Thời: "..."

Nguyên một tiết toán, nửa tiết đầu đấu võ mồm, nửa tiết sau Tống Du một mình tận hưởng tương lai hạnh phúc, còn Dung Thời thì chẳng tài nào tập trung nổi.

Hắn chống cằm, khóe mắt đánh giá Tống Du.

Rõ ràng bụng khó chịu muốn chết, nhưng ánh mắt lại không thể dời đi được.

Đời trước Tống Du không chuyển tới trường quân sự, nhưng đời này lại bất đồng, là do hắn sao?

Ý nghĩ chợt lướt qua, tuy nhiên Dung Thời lại cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều.

Nhị vương tử quyền thế ngập trời có thể vì một câu nói của đối tượng yêu đương trên mạng mà chạy ra bên ngoài học tập ư? Xác suất quá thấp.

-

Hai hôm sau, thuốc ức chế tăng cường được bí mật chuyển tới trường quân đội.

Theo Tống Du nói, đây là thuốc thử nghiệm từ Viện nghiên cứu Trung ương ở tinh cầu Đế Đô, tuy nhiên chưa được thử nghiệm trong nhiều tình huống, chuyên dùng để giảm bớt tỷ lệ xứng đôi của Alpha và Omega khi Alpha bị chất dẫn dụ hấp dẫn.

"Tính an toàn thì bảo đảm, nhưng không thể dùng thường xuyên, bởi một khi sinh ra kháng thể thì thuốc sẽ mất đi hiệu lực giống như thuốc ức chế thông thường." Tống Du nói.

Dung Thời: "Tạm thời chỉ có thể vậy thôi."

Rõ ràng Chu Ân bị tổ chức kia theo dõi nên mới ngửi thấy chất dẫn dụ mô phỏng rất nhiều lần, theo phán đoán, bọn chúng sắp điều phối ra chất dẫn dụ mô phỏng có tỷ lệ xứng đôi với Chu Ân đạt 100%.

Tan học, Dung Thời lấy lý do điều tra sự kiện ẩu đả lần nữa để tới phòng y tế, nói riêng với Chu Ân về chuyện này.

Dung Thời: "Tiêm hay không là tùy anh."

Chu Ân gật đầu ngay tức khắc: "Tiêm."

Dung Thời: "Không sợ tôi hại anh hả?"

Chu Ân bật cười: "Tôi tin tưởng ánh mắt của Tiểu Hàm."

Để phòng ngừa, Dung Thời không làm phiền bác sĩ quân y mà tự tay tiêm cho hắn.

"Hai ngày tiêm một lần, ba lần liên tục mới phát huy hiệu quả tối đa."

Căn cứ vào lời Giang Hoài nói trước đó, Dung Thời hiểu được ý tứ của ông.

Chu Ân trở nên nóng nảy bởi thường xuyên hít phải chất dẫn dụ mô phỏng có tỷ lệ xứng đôi cao, cũng là biểu hiện kháng cự chất dẫn dụ trong giai đoạn đầu.

Một khi phục tùng, cảm xúc nóng nảy sẽ biến mất, tinh thần hoàn toàn bị khống chế.

Dưới tình huống tinh thần bị khống chế, thân thể chẳng xuất hiện bất cứ triệu chứng nào khác, tựa như con rối gỗ bị giật dây, có mất kiểm soát hay không thì phụ thuộc vào tâm tình người điều khiển.

Nếu gặp tỷ lệ xứng đôi 100%, hầu hết Alpha đều từ bỏ kháng cự trong nháy mắt.

Rời phòng y tế, Dung Thời thấy Giang Hoài đi tới từ phía đối diện.

"Cậu thật tận tâm với trách nhiệm chủ tịch." Giang Hoài ngẩng đầu nhìn hắn cười.

Dung Thời: "Có lẽ vậy."

Đang định đi, đối phương gọi hắn lại.

"Từ từ đã." Giang Hoài bảo hắn chờ rồi đi vòng về văn phòng, sau đó nhanh chóng quay trở lại, tay cầm một quyển sách: "Cậu để quên quyển sách này đúng không?"

Dung Thời cụp mắt nhìn lướt qua, là sách bài tập vật lý.

"Không phải của cháu."

Giang Hoài giơ quyển sách về phía trước: "Gần đây chỉ có cậu tới văn phòng của tôi thôi, chắc chắn nó là của cậu."

Thấy Dung Thời không nhận, ông cười nói: "Để quên sách mà không biết, anh chàng sâu lười cũng có lúc hồ đồ nhỉ?"

Dung Thời nheo mắt đánh giá ông, rồi vươn tay nhận lấy: "Hình như là của cháu, cảm ơn chú."

Giang Hoài buông tay: "Lần sau đừng để quên nữa nhé."

Trở lại phòng học, Dung Thời mở sách bài tập ra, nhanh chóng xác định bên trong không kẹp bất cứ thứ gì.

Lật từng trang, trừ một vài ghi chú thì chẳng có gì khác thường.

Hắn nhạy cảm quá ư?

Buổi tối, Dung Thời đăng nhập Star Wars.

Tầm nhìn vừa kết nối đã bị gục ngã bởi chiếc bánh bao trắng bay tới từ phía đối diện.

"Thỏ Thỏ!" Bé Mèo ôm hắn, ghé sát rồi cọ cọ lên mặt hắn.

Cơ thể Dung Thời cứng đờ, trong nháy mắt đáy lòng nhộn nhạo, nhưng tưởng tượng chiếc bánh mềm mại này là Tống Du, hắn lại ủ rũ.

"Ừm, hôm nay bạn lên sớm thế?" Dung Thời cố tỏ vẻ tự nhiên rồi kéo tay cậu ra.

"Tui chờ bạn mà." Bé Mèo thuận thế nắm lấy tay hắn, lắc lắc: "Cứ nghĩ đến chuyện gặp bạn là tui không ngủ được."

Dung Thời: "...Tui cũng không ngủ được."

Bé Mèo xoay đầu nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười: "Đừng căng thẳng, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi mà."

Mở phòng huấn luyện, Dung Thời nhìn măng cụt mèo lựa chọn trên bảng menu. Thỉnh thoảng, đôi tai lại vẫy vẫy, chiếc đuôi xoã tung cứ đung đưa qua lại, thoạt trông rất vui vẻ.

Chỉ cần không liên hệ cậu ấy với Tống Du, vẫn cực kỳ đáng yêu.

"Thỏ Thỏ, tối nay không chơi nữa, chúng ta so chiêu thức có được không?" Đôi mắt lung linh của Bé Mèo nhìn sang, âm thanh cuối kéo dài một cách đáng yêu.

Sao ngày thường nói chuyện chẳng dùng giọng điệu đáng yêu như thế bao giờ?

Dung Thời nội tâm oán thầm, vẻ mặt bình tĩnh: "Bạn không muốn chơi gì sao?"

Bé Mèo khoác vai hắn, cười thật ngọt ngào: "Không phải, chỉ là tui muốn ở một mình với mỗi bạn thôi."

Nụ cười ngọt ngào này cũng là giả vờ ư?

Dung Thời: "Ừm, tui thế nào cũng được."

Bé Mèo nhăn mày, hơi khó hiểu: "Thỏ Thỏ, tối nay bạn có chuyện không vui à?"

Dung Thời: "...Không có."

Rõ ràng biết Bé Mèo và Tống Du là một người, nhưng trong đầu hắn lại tách rời cả hai, không sao liên hệ với nhau được.

Hắn muốn phát điên.

Đang buồn phiền, Bé Mèo bỗng ôm lấy hắn, cằm dựa vào vai hắn, giọng điệu khe khẽ, dịu dàng.

"Thỏ Thỏ, cho tới nay bạn vẫn là người bạn quan trọng nhất của tui, hy vọng bạn hãy tin tưởng tui, đừng giữ tâm sự trong lòng, tui luôn sẵn sàng lắng nghe bạn nói."

Ngón tay Dung Thời đặt bên hông hơi cuộn tròn lại.

Làm sao bây giờ, cho dù biết Tống Du chính là Bé Mèo, hắn vẫn cảm thấy cậu ấy thật đáng yêu.

Bé Mèo ngẩng đầu, nhìn Dung Thời: "Thời gian gần đây bạn làm sao vậy? Không thể tâm sự với tui à?"

Dung Thời nhìn cậu, cơn phiền muộn trong lòng đột nhiên tan ra.

Bé Mèo chưa từng thay đổi, thứ thay đổi chính là tâm thái của hắn.

Dung Thời: "Thật ra là, tui muốn làm một việc, nhưng sợ bạn tức giận."

Bé Mèo nghiêng đầu: "Chuyện gì vậy?"

Vừa hỏi xong, đôi chân cậu rời khỏi mặt đất, cơ thể bị nhấc bổng lên.

Bé Mèo: "..."

Tiết học ngày hôm sau, Tống Du đang làm bài thì chợt nghe thấy Dung Thời thản nhiên hỏi: "Chẳng phải cậu muốn hẹn hò với cậu ấy sao?"

"?" Tống Du nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh tính phá hoại đấy hử?"

Dung Thời nhìn về phía trước: "Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi nhận thấy tình cảm của tôi đối với cậu ấy thực ra chỉ là tình cảm bạn bè."

Tống Du nheo mắt: "Cho nên?"

Dung Thời hắng giọng, chớp mắt: "Nếu cậu thích cậu ấy đến vậy thì tôi sẽ giúp cậu theo đuổi cậu ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play