Mất toi một tiếng nghỉ trưa, Dung Thời đến thẳng lớp học sau khi rời văn phòng hội sinh viên.
Khóa học thực tế chiến đấu trong nửa tháng tới là đánh giá phân tích về đợt khảo sát tập huấn vừa qua.
Việc giảng dạy xen kẽ với sửa chữa sai lầm dễ hiểu hơn nhiều so với thuyết minh trực tiếp.
Lúc Dung Thời đến đã không còn sớm nữa, hôm nay Thiên Phàm lên lớp. Ngoài tân sinh viên ra còn có các sinh viên khóa trên đến học ké, căn phòng gần như chật kín người.
Đang định tìm đại một vị trí trên hàng ghế đầu thì cậu Alpha tóc vàng nào đó lại vẫy vẫy tay với hắn.
Tống Du: "Anh hai, ở đây nè~"
Dung Thời: "..."
Học kỳ đầu tiên của sinh viên năm nhất chưa có môn học chuyên ngành, chia lớp bằng cách dựa theo thành tích mỗi tháng, đương nhiên hắn và Tống Du được phân vào một nhóm.
Tiếng gọi "anh hai" khiến cả phòng ồn ào, âm thanh huýt sáo vang lên hết đợt này đến đợt khác.
"Anh hai, em cũng có một chỗ ở đây này~"
"Chỗ em cũng có~"
Dung Thời vô cảm bước tới hàng ghế cuối cùng, ngồi vào vị trí còn trống duy nhất bên cạnh Tống Du.
Tống Du chống cằm, cây bút chì múa may giữa những ngón tay mảnh khảnh.
"Anh hai tới muộn quá đi."
Đặt sách lên bàn, Dung Thời lạnh lùng: "Đừng có bắt chước cách nói chuyện của Miên Miên."
Tống Du mỉm cười, âm tiết cuối lười biếng ngân nga: "Chẳng phải gọi thế thì mới thân thiết sao?"
Thiên Phàm giảng dạy rất sinh động dễ hiểu nên luôn được hoan nghênh trong Học viện, hơn thế nữa ông chẳng bao giờ làm cao, tính tình đặc biệt thân thiện.
Tuy nhiên trong tiết học hôm nay ông lại nghiêm túc một cách bất ngờ.
"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy xem xét trường hợp tiếp theo." Thiên Phàm khẽ gạt ngón tay, trên màn hình ảo lớn xuất hiện một cái đùi heo nướng.
Mọi người: "..." đói bụng quá.
Nhận thấy Thiên Phàm vừa lườm mình, Dung Thời hơi chột dạ.
Cây thước trong tay Thiên Phàm đập cành cạch lên mặt bàn: "Ai biết sai lầm ở chỗ nào không?"
"Em biết!" Có người giơ tay: "Không nên nướng thơm quá vì sẽ hấp dẫn dã thú."
"Đùi rất to, nên xắt thành từng miếng vuông rồi xiên que."
"Nên mang đi xa hãy nướng, kẻo mùi máu tươi dẫn thú hoang tới."
Thiên Phàm tức giận, chỉ thước vào Dung Thời: "Cậu nói thử xem?"
Những người khác đồng loạt nhìn hắn, tất cả đều mang vẻ mặt xem kịch vui.
Bài đăng về cuộc hành trình mỹ thực còn chễm chệ trên trang chủ diễn đàn, Dung Thời được bình chọn là tuyển thủ top 1 biết hưởng thụ nhất trong khu vực hoang dã.
Dung Thời: "...Em thấy rất ngon, chẳng có sai lầm gì cả."
"Phì..." Cả đám che miệng nín cười.
"Ngon à?" Thiên Phàm cười tủm tỉm, nhưng ánh mắt bắn tới lại mang theo lực sát thương "Cậu chết chắc rồi".
"Một khi tiến vào khu vực nguy hiểm thì không nên ăn bất cứ động thực vật nào trong trường hợp còn đủ thức ăn dự trữ!"
Thiên Phàm đột ngột cất cao giọng làm mấy cậu sinh viên đang cười trộm im bặt.
"Khu vực càng nguy hiểm thì mức độ biến dị của động thực vật càng cao, độc tính càng mạnh. Ăn bậy ăn bạ trong khi không biết rõ mức độ độc tính thế nào, vậy có biếu mười cái mạng cũng chẳng đủ cho bạn ăn!"
Nói xong, ông nhìn Dung Thời: "Cậu đã nghe rõ chưa?"
"..." Dung Thời ngoan ngoãn gật đầu: "Rõ rồi ạ!"
Thiên Phàm lại lườm sang Tống Du: "Đừng có cười, cậu thì khác gì."
Tống Du: "..."
"Bởi họ mắc sai lầm mà làm cho bao nhiêu bạn học bắt chước, khuyên bảo cũng chẳng nghe." Trương Nghị nhân cơ hội châm chọc: "Loại hành vi vừa hại mình vừa hại người này không thể nào chấp nhận được, quá vô trách nhiệm."
Vốn dĩ cả lớp đang lẳng lặng xem hai nhân vật nổi tiếng sẽ giả bộ đáng thương trước mặt thầy giáo thế nào.
Thầy Thiên giảng càng nghiêm túc, mắng càng hăng say thì mọi người càng sung sướng.
Nhưng lời nói của Trương Nghị hầu như phá hủy hoàn toàn điều đó, bầu không khí trong phòng bỗng đóng băng.
Có người thấy Dung Thời không phản bác, bèn giơ tay đứng lên: "Những lời bạn nói chẳng lọt tai tôi chút nào, mọi người đều là lính mới, ai cũng có thể phạm sai lầm, vậy tại sao Dung Thời lại không? Hơn nữa cậu ấy làm thế thì tại sao lại bảo là hại mình hại người?"
Thêm một người nữa đứng lên: "Vẫn còn hơn ai đó chẳng quan tâm mà cứ bắt người ta xông tới, nếu Dung Thời không có mặt ở đó khi đụng độ với đàn trâu thì chẳng một ai trong chúng tôi có thể chạy thoát."
"Tôi không cảm thấy đó là sai lầm, tôi đi bộ bốn ngày mới tới đích, dịch dinh dưỡng chỉ đủ cho hai ngày, vậy không ăn thịt thì chẳng lẽ bỏ cuộc ư?"
Một câu rước lấy bao nhiêu tiếng phản đối, mấu chốt nhất chính là người trong cuộc còn chưa phản ứng.
Sắc mặt Trương Nghị lúc xanh lúc đỏ.
"Vậy chỉ có thể nói mấy người ăn được món đó thôi! Trường học cung cấp dịch dinh dưỡng trong hai ngày bởi vì chỉ cần hai ngày là có thể tới nơi! Đâu nhất thiết phải ăn thịt dã thú!"
Không ngờ sức ảnh hưởng của Dung Thời lớn tới mức này, sắc mặt Lục Minh cực kỳ khó coi.
"Chỉ cung cấp dịch dinh dưỡng trong hai ngày không phải bởi vì trong hai ngày có thể tới nơi, mà là khảo nghiệm dưới tình huống thiếu thức ăn thì học viên sẽ lựa chọn ra sao."
Tống Du thản nhiên bảo: "Nếu ai để tâm một chút sẽ phát hiện ra ngay, đồ cung cấp cho chúng ta không đủ."
Đội ngũ huấn luyện khảo sát còn được gọi là đội trực thăng*, muốn làm gì thì làm nấy, chỉ cần đạt được hai mục tiêu: tới đích và tồn tại.
(Đội trực thăng: đề cập đến một đội bao gồm tất cả các nghề nghiệp với một loại sát thương cận chiến duy nhất trong trò chơi trực tuyến, ví dụ chỉ có sát thương vật lý hoặc sát thương phép.)
"Mày...!" Bị chỉ trích không để tâm, Trương Nghị nổi giận đùng đùng định mắng chửi Tống Du thì Lục Minh đã đá vào chân hắn ta.
Thiên Phàm gật đầu: "Đúng vậy, mục đích của đợt huấn luyện khảo sát không chú trọng các bạn giết dã thú như thế nào, mà là để các bạn tự trải nghiệm hoàn cảnh khốc liệt và nhanh chóng tiến vào trạng thái huấn luyện của quân nhân, đặt nền móng cho các khóa học tiếp theo."
"Nghi vấn bạn học Trương Nghị đưa ra cũng chính là nội dung kế tiếp mà tôi muốn giảng giải." Thiên Phàm dạy xen kẽ kiến thức: "Nếu bạn hiểu biết nhất định về khu vực nguy hiểm, trong tình huống thiếu thức ăn, thì nên lựa chọn một số loài dã thú có thể ăn được..."
Tống Du nhìn màn hình, hơi nghiêng người về phía Dung Thời, khẽ hỏi: "Tôi bảo vệ anh như vậy, anh đã thấy trái tim mình rung rinh chưa? Đồng ý kết hôn nhé?"
Dung Thời lật sách giáo khoa, giọng nhẹ nhàng: "Động vật già khú không có trái tim."
Tống Du: "..."
Tiếng chuông vang lên, Thiên Phàm chưa thông báo hết giờ học thì một Alpha đã vọt vào từ cánh cửa cuối phòng, bước thẳng tới chỗ Dung Thời.
"Này, cậu học lớp nào, tôi còn chưa..." Thiên Phàm chẳng kịp nói xong đã thấy Alpha kia nện một quyền lên chiếc bàn trước mặt Dung Thời.
"Mày vừa mới tới thì biết cái quái gì? Tưởng mình có năng lực lắm hay sao? Vụ án trước kia mà mày cũng dám tùy tiện nhúng tay vào à?"
Nghe giọng nói táo bạo quen thuộc, Dung Thời ngẩng đầu nhìn, một Alpha cường tráng có mái tóc con nhím đang hung dữ trừng hắn.
Giữa trưa mới tiếp nhận vụ án, tiết học đầu tiên vừa kết thúc thì người trong cuộc tìm tới.
Khóe mắt liếc thấy vẻ vui sướng khi người gặp họa không giấu được trên mặt Trương Nghị, Dung Thời đứng lên lạnh nhạt bảo: "Tôi là chủ tịch, người trước giải quyết vấn đề không được thì đương nhiên tôi phải tiếp quản rồi."
>/>
Giọng Alpha vang dội, hung hãn: "Nó giải quyết không được mà mày dám nhận bừa hả? Nghe tao nói đây này, mày dám xử phạt công khai thì tao sẽ cho mày khỏi ăn uống với đi lại trong Học viện đấy!"
Dung Thời chưa kịp nói, Tống Du đã bật cười.
"Tôi tò mò quá, anh làm thế nào mà có thể khiến hắn khỏi ăn uống với đi lại trong Học viện thế?"
Alpha kia cười khẩy, khinh miệt: "Mày không đụng chạm tới tao thì tao cũng chẳng đụng chạm tới mày, còn mày mà dám cưỡi lên đầu lên cổ tao thì tao sẽ cho mày biết hai chữ hối hận được viết như thế nào!"
Tiếng ồn ào thành công giữ chân những sinh viên đang định rời đi.
Có người thì thầm: "Hắn không phải Lưu Hoành sinh viên năm thứ hai sao? Dung Thời làm gì mà chọc phải hắn nhỉ, phiền toái rồi."
"Nổi tiếng ương ngạnh cứng đầu, ai dám trêu chọc hắn đều gặp xui xẻo hết, ngay cả cấp lãnh đạo còn phải mắt nhắm mắt mở cho qua kia kìa."
"Có khi nào là do cuộc ẩu đả gần đây không? Tưởng Tinh Trạch thế mà đẩy vụ án khó nhằn kia cho Dung Thời, đến chịu."
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, vẻ mặt Dung Thời chẳng hề gợn sóng: "Nếu tôi nhất định tiếp quản thì sao?"
Lưu Hoành siết nắm đấm răng rắc, gằn từng tiếng một: "Vậy đành phải xin lỗi mày trước, kiếp sống quân nhân của mày đến đây là kết thúc!"
"Làm gì thế?"
Thiên Phàm từ trên bục giảng bước nhanh xuống, gạt những người đang vây quanh ra, nhưng họ chỉ lùi hai bước, không chịu rời đi.
Ông nhìn Lưu Hoành: "Cậu muốn quậy phá trong giờ học của tôi hả?"
Lưu Hoành mím môi: "Xin lỗi thầy Thiên."
Sau khi nắm rõ chút ít sự việc, Thiên Phàm cố gắng hòa giải: "Dung Thời đang làm công việc của cậu ấy, đâu có sao. Còn cậu lại uy hi//ếp sinh viên khóa dưới, đây là loại hành vi gì?"
Bị trách cứ, Lưu Hoành không hề nhượng bộ: "Chẳng cần biết nó làm gì, chỉ cần nó đừng nhúng tay vào thì em sẽ mặc kệ."
Thiên Phàm: "Cậu...!"
"Quy định luật chơi đi." Dung Thời ra hiệu cho Thiên Phàm đừng tức giận: "Nếu lập trường đôi bên không thống nhất, vậy chúng ta sẽ so tài để quyết định xem ai là kẻ phải nhượng bộ."
Á đù! Muốn mở màn cuộc chiến rồi!
Sinh viên xung quanh nghe thấy mà da đầu tê dại, Dung Thời dù xuất sắc cũng chỉ là sinh viên năm thứ nhất, so thế nào với năm thứ hai?
Lưu Hoành tưởng mình nghe nhầm: "Mày muốn ước định với tao hả?"
Thiên Phàm cũng cảm thấy lời nói của Dung Thời quá xúc động, ông định thay hắn từ chối.
Nhưng Tống Du lại lên tiếng trước.
"Hệ cơ giáp hả?" Tầm mắt Tống Du đảo qua cổ áo Lưu Hoành, tay đặt lên bả vai Dung Thời: "Chi bằng so tài trong cuộc chiến cơ giáp mô phỏng đi. Anh cảm thấy thế nào, anh hai?"
Tựa hồ nghe thấy điều gì đó thật nực cười, Lưu Hoành cười khẩy: "Được!"
Dung Thời gật đầu: "Gọi luôn bốn người kia đi."
Đờ mờ!
Người vây xung quanh choáng váng.
Dung Thời định làm gì thế? Một chọi năm ư? Nằm mơ giữa ban ngày à?
Không hiểu sao lại cảm thấy như bị hạ nhục, Lưu Hoành cười nhạo: "Mày đừng có..."
Dung Thời giơ tay ngắt lời hắn rồi nhìn Thiên Phàm: "Thầy Thiên, tân sinh viên có quyền tuyên chiến không?"
Học viện quân đội có hệ thống mô phỏng kỹ năng chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, tương đương với phiên bản Star Wars cực chất lượng, bao gồm tất cả các loại hình chiến đấu hiện nay.
Mỗi học viên trường quân đội đều có tài khoản, cũng có môn học chuyên khảo hạch kỹ năng chiến đấu mô phỏng.
"Vậy tiến hành đi." Thiên Phàm thấy ngăn cản không được bèn thay đổi ý định: "Nếu muốn so tài thì phải nghiêm túc, đây cũng là cơ hội tốt để học tập, giờ sau tôi sẽ giúp cậu chuyển thành giờ tự học."
Đám đông nghe đến choáng váng.
Chẳng những so tài, mà còn muốn tiến hành trong giờ học, vậy là tính cho mọi người làm khán giả ư?
Việc này cứ vậy mà quyết định.
Bốn Alpha bước vào lớp học, họ ngồi bên cạnh Lưu Hoành, ánh mắt xoi mói đánh giá Dung Thời.
Thiên Phàm sợ thằng nhóc con chịu thiệt, tranh thủ giảng giải thao tác cơ bản về cơ giáp cho hắn.
Đại đa số thanh thiếu niên đều chơi Star Wars, chỉ có điều thao tác trong hệ thống mô phỏng cuộc chiến cơ giáp rất phức tạp, cũng không có AI trò chơi phụ trợ, rất khó điều khiển nếu chẳng có kiến thức chuyên môn nhất định.
Thiên Phàm: "Để công bằng, tất cả hãy chọn mẫu cơ giáp E300."
Dung Thời đăng nhập hệ thống mô phỏng, cùng lúc sự việc nhanh chóng lan truyền khắp trường quân đội.
Ngay khi tạo phòng, sinh viên ồ ạt tiến vào, trong đó có không ít giáo viên.
Lâu lắm rồi Dung Thời mới sử dụng mẫu cơ giáp cấp thấp này, hắn tiến vào buồng lái và làm quen với bàn phím điều khiển.
Tay nhấn phím, cơ giáp cũng làm ra động tác tương ứng.
"Dung Thời bắt đầu rồi, hắn đang khởi động làm nóng cơ thể." Một sinh viên đảm đương vai trò tường thuật hào hứng: "Hắn có thể khống chế E300 thật sao? Lo lắng cho hắn quá đi."
Vừa nói được hai câu, quyền lên tiếng đã bị ngắt.
Chờ tới khi âm thanh vang lên lần nữa đã chuyển thành giọng nói của Tống Du.
"Trận thi đấu này để tôi tường thuật giúp mọi người nhé. Đầu tiên xin giới thiệu hai bên đối chiến, một bên là người chúng ta vô cùng quen thuộc - tân chủ tịch Dung Thời - bạn trai tôi..."
Dung Thời: "..."
Một câu làm bùng cháy khu vực nhắn tin.
Tống Du nói tiếp: "Bên còn lại là trùm trường Học viện quân sự - F5."
Lưu Hoành F5: "..." Mẹ nó F5 là cái quỷ gì?
"Để trận thi đấu thêm phần hấp dẫn thú vị, hiện tại kênh cá cược đã được mở, mọi người có thể đặt cược thoải mái bằng tên thật của mình." Tống Du tự tiện bổ sung luật chơi: "Nếu Dung Thời thắng thì sau trận đấu, bên thua cuộc phải chạy một trăm vòng quanh ký túc xá khu A và hô thật to: Dung papa! Con sai rồi!"
Tiếng cười ha ha lấp đầy khu bình luận, có rất nhiều người hỏi nếu Dung Thời thua thì sao.
Tống Du kéo dài âm cuối với chất giọng êm tai: "Vậy phạt hắn trước mặt mọi người phải hôn tôi."
Một khi kênh cá cược mở, mọi người sẽ thi nhau đặt cược.
Bên Dung Thời thắng thưa thớt vài người, còn bên F5 thắng lại chật ních.
Trong hệ thống chiến đấu mô phỏng, sinh viên đều dùng ID thật, danh sách đặt cược rõ ràng, chỉ là không biết vì sao trong đó lại trà trộn vào một ID với mỗi con số - 01.
Tiếng cười của Tống Du vang lên: "Xem ra ai cũng muốn chạy vòng tròn nhỉ?"
Khu bình luận...
"Trợn mắt nói dối! Thứ chúng tôi muốn thấy chính là nụ hôn cơ! Ngại quá đi mất! [Che mặt]"
"Thua không lỗ, thắng không lời!"
"Chủ tịch Dung, thật xin lỗi, nhưng sức hấp dẫn của nụ hôn quả là mãnh liệt."
Nhìn một loạt hành động của Tống Du.
Dung Thời: "..." Coi hắn là liệt sĩ à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT