Vào đúng giờ ăn trưa, căng tin chật kín người.

Đương nhiên "đẳng cấp hàng đầu" như Dung Thời và Tống Du đi tới đâu cũng bị chú ý, hơn nữa hai người lại ngồi cùng với nhau, ngẫu nhiên chụp được tấm hình rồi đăng trên diễn đàn cũng bùng nổ.

Thấy Dung Thời biểu cảm lạnh lùng, chẳng hề dao động, Tống Du bèn đẩy hộp cơm tới trước mặt hắn.

"Tôi mất cả tiếng đồng hồ mới nấu xong đấy, nể mặt nhau đi mà!"

Dung Thời cầm đũa lên, thản nhiên dùng bữa.

Trần Thần ngồi bên cạnh nhìn hộp cơm, trêu chọc: "Đây là cơm tình yêu hay thuốc độc thế?"

Đám sinh viên ngồi gần đấy nghe được, cảm giác như ngửi thấy vị dưa, cấp tốc tuôn bài lên diễn đàn.

"Tin tức lớn! Cuối cùng Tống nữ thần đã xuống tay với Dung chủ tịch!"

Trong bữa ăn phần lớn sinh viên ngậm đũa, bình luận hăng say.

"Xuống tay bằng cách nào? Rủ nhau vào khách sạn hả? Khách sạn nào? [Không giết người chung chiến tuyến]"

"Họ ngồi ngay trước mặt tui đây này!! Ôi trời ơi đẹp trai chói mù cả mắt!!"

"Tọa độ số 8 nhà ăn tầng ba, nữ thần đưa cơm hộp, thoạt nhìn thì độc tính có vẻ cực mạnh [Che mặt]"

"Sao tui lại ngửi thấy vị cơm chó nhỉ?"

Nhận thấy những tầm mắt xung quanh, Tống Du dùng tay không nhặt một thứ giống như trứng cuộn từ trong hộp cơm lên.

"Không có độc, anh không tin thì tôi ăn cho anh xem."

Nói xong cậu bỏ thứ đen thùi lùi kia vào miệng.

Nhưng vừa chạm bờ môi đã bị một đôi đũa chặn ngang.

Dung Thời kẹp lấy thứ kia đặt vào hộp cơm rồi thuận tay đóng nắp lại.

"Đi lấy cơm, nhân tiện đổi giúp tôi đôi đũa."

Sinh viên bốn phía lén lút quan sát Tống Du miễn cưỡng đứng dậy bước tới phía cửa sổ.

Tin tức trên diễn đàn bùng nổ...

"Định mệnh, định mệnh, định mệnh! Cảm giác giữa họ thật sự có gì đó!"

"Trước kia cảm thấy tin đồn quá hoang đường, hôm nay tận mắt trông thấy, tao tin rồi!"

"Chủ tịch Dung: Có độc, tôi không ăn, em cũng đừng ăn, ngoan."

"Mẹ nó, tao đang thất tình! Thế mà lại va trúng một couple tuyệt mỹ, chẳng biết nên vui hay buồn nữa!"

Trần Thần chứng kiến màn trình diễn của hai người mà choáng váng.

Người khác có thể không biết, nhưng hôm đó hắn đứng ngay cạnh Dung Thời, hắn biết rõ hai người này chẳng mờ ám hay yêu đương gì sất mà chỉ hận không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay ngay lần đầu gặp mặt.

Couple tuyệt mỹ cái quỷ gì, tự bổ não là bệnh, phải trị!

Tống Du cầm đũa trở về, vừa lúc Tần Lạc bưng khay đồ ăn của hai người lại.

Tần Lạc bình tĩnh quan sát chung quanh, tới khi ngồi xuống mới chuyển tầm nhìn, khẽ hỏi: "Sao vậy? Lúc em xếp hàng thì thấy rất nhiều người chụp ảnh."

Tống Du nhận khay thức ăn, cười khẽ: "So chiêu thức với người thông minh thật nhẹ nhàng."

Chớp mắt đã hiểu.

Vài ngày sau, Tống Kha nhận được báo cáo từ cấp dưới.

Trợ lý đặc biệt: "Gần đây nhị điện hạ và Dung Thời thường xuyên qua lại, thậm chí còn lẻn vào ký túc xá ngủ qua đêm, tin tức lan truyền khắp trường quân đội."

Tống Kha ngồi dựa trên gường bệnh, mỗi khi thở mạnh là bụng lại co quắp đau đớn, nhưng hắn chẳng thể nhịn được cười.

"Kẻ hèn mọn vẫn hèn mọn thôi, xem ra việc bị phụ vương đuổi đi là cú sốc rất lớn với nó."

Trợ lý: "Tất cả sản nghiệp đứng tên cậu ta đều do người đại diện quản lý, cơ bản chẳng liên hệ với cậu ta. Nghe nói gần đây họ mua một tinh cầu hoang ở chòm Tiên Nữ, tạm thời chưa biết rõ mục đích."

"Vương vị chẳng còn nên tính mua tinh cầu hoang dưỡng lão chăng?" Tống Kha cười nhạo: "Tên Dung Thời kia chưa bị cách chức à?"

Trợ lý đáp: "Ban đầu Lục Hữu Khải tạo áp lực với hiệu trưởng Lý Hoa Đinh, nhưng Thiên Phàm - con trai của cựu tổng tư lệnh lấy lý do giữ gìn truyền thống Học viện rồi kiên quyết phản đối nên không thành, vài ngày trước Lục Hữu Khải còn liên lạc với Dung Thời."

"Lão già bảo thủ!" Tống Kha nghịch quả óc chó trong tay, nheo mắt cân nhắc: "Lục Hữu Khải biết rõ thân phận của Tống Du mà còn dám liên lạc với Dung Thời ư?"

Trợ lý gật đầu: "Có lẽ ông ta chỉ thử xem thế nào thôi, hiện giờ có rất nhiều phe đang theo dõi, một khi xác nhận mối quan hệ giữa Dung Thời và nhị điện hạ là thật thì kẻ nào dám đỡ củ khoai lang phỏng tay này chứ, chẳng ai muốn công khai trở thành kẻ thù của ngài hết."

"Vậy giúp bọn nó xác nhận sớm đi!" Tống Kha khó khăn leo xuống giường bệnh: "Giúp tôi thay đồ, tôi muốn gặp phụ vương."

-

Mô-đun được khôi phục, cùng ngày độ xứng đôi chất dẫn dụ của Lâm Mạt và Cố Ngôn được 01 báo cáo.

Hệt như Dung Thời đoán, đạt 100%.

【Theo hệ thống tính toán thì xác suất gặp gỡ trong điều kiện tự nhiên là 0%.】

Dung Thời vừa tắm xong, rót chén nước uống một ngụm rồi lấy khăn lau tóc.

"Còn gì bất thường nữa?"

【Cường độ giải phóng chất dẫn dụ của Lâm Mạt xuất hiện đường cong bất thường.】

Một cửa sổ ảo lơ lửng giữa không trung, chiếu ra đồ thị biểu hiện cường độ chất dẫn dụ mà Lâm Mạt giải phóng được 01 ghi chép vào tối hôm ấy.

Bất kể Alpha hay Omaga, giải phóng chất dẫn dụ là một quá trình đi từ yếu đến mạnh. Tuy nhiên căn cứ theo đồ thị, trong khoảng thời gian mà Dung Thời cảm thấy chất dẫn dụ tăng cường thì chất dẫn dụ đột ngột vọt từ cấp C lên cấp B chứ không hề có quá trình tăng dần ở giai đoạn giữa.

Dung Thời cẩn thận nghiên cứu thêm một lát.

"Tìm cách theo dõi Lâm Mạt."

【Tôi đã theo dõi lâu rồi, AI trong trường đều là đàn em của tôi! Tuy nhiên thời điểm cậu ta ra khỏi trường thì hơi khó, mô-đun chưa hoàn toàn khôi phục, giả sử có thêm đá năng lượng... 】

"Mày đừng suốt ngày thúc giục, sắp có rồi." Dung Thời lạnh nhạt bảo nó.

【Tuyệt đối không thúc giục! Hắc hắc...】

Với hệ thống thông minh cao cấp nhất của mười lăm năm sau thì việc điều khiển hệ thống thông minh ở thời đại này quá đơn giản, chỉ là dễ tồn tại điểm không tương thích.

Dung Thời mở thứ tự lập trình, vá lỗi không tương thích.

Thiết bị đầu cuối cá nhân đột nhiên vang lên, 01 hưởng ứng nhiệt liệt.

【Ngao ngao ngao, cậu chủ nhỏ Miên Miên gọi tới~】

"Kết nối."

Trên tấm thảm trải trước sô pha xuất hiện một bé củ cải trong bộ đồ con thỏ.

"Anh hai..."

Giọng bé củ cải mềm mại, gương mặt trắng hồng bầu bĩnh, ánh mắt sáng ngời khi trông thấy hắn.

Dung Thời phất tay, bàn phím ảo chuyển sang một bên, hắn ngồi lên tấm thảm, tuy vậy tầm mắt vẫn cao hơn nhiều so với bé củ cải.

"Không chịu ngủ trưa hả?"

>/>

Múi giờ vừa vặn chênh lệch ngày và đêm.

"Ưm, em muốn nói với anh hai một câu rồi mới đi ngủ." Miên Miên nắm tai thỏ bông, kéo nó đến gần Dung Thời hai bước: "Em rất ngoan, đếm tới mười mới gọi cho anh hai đấy... ách xì!"

Bé củ cải chỉ hắt xì thôi mà suýt té ngã.

Dung Thời nhìn đôi chân trần nhỏ trơn bóng, muốn vươn tay ôm lấy: "Xỏ giày vào đã."

Miên Miên dậm chân, chào kiểu quân đội, tay trái che bàn chân, đầu ngón tay cố duỗi ra: "Đã rõ!"

Cậu bé xoay người vội vã đi tìm giày.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Miên Miên mới kịp xỏ xong một chiếc, cậu bé luống cuống, trề môi, nức nở: "Có phải anh hai rất bận không? Hức, em..."

Vào thời điểm này, không cần nghĩ cũng biết là ai đến.

Thấy bé củ cải sắp bật khóc, Dung Thời đứng dậy mở cửa: "Em đừng cúp máy."

Mở ra, quả nhiên trông thấy Alpha tóc vàng nào đó đứng trước cửa.

Cậu oán giận: "Sao chậm chạp thế?"

Dung Thời nghiêng người nhường đường: "Ký túc xá của cậu ngay đối diện mà."

Tống Du: "Nếu anh dứt khoát đồng ý kết hôn với tôi thì đâu phiền toái thế."

"Kết hôn?"

Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của bánh bao sữa, Tống Du ngẩn ra, xoay người ngó quanh phòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên hình ảnh ba chiều ngay cạnh chân.

"Anh là bạn của anh trai em hả?" Miên Miên một chân xỏ giày vải một chân xỏ dép lê, đánh giá Tống Du.

Tống Du chuyển tầm mắt từ bộ đồ thỏ trên người bé con tới thỏ bông, não bắn pháo hoa.

"Thỏ con ở đâu ra thế?"

"Em là Miên Miên, Omega, năm nay ba tuổi rưỡi, là em trai của anh hai, không, anh trai là anh hai, em trai là em..."

Miên Miên bối rối bởi chính lời nói của mình, bé con bẻ ngón tay chữa lại mối quan hệ giữa mình và anh trai.

Tống Du bị chọc cười, cậu chỉ vào thỏ bông rồi bảo: "Anh cũng thích Thỏ Thỏ."

Miên Miên nghiêm túc giới thiệu: "Đây là anh hai."

Tống Du nhìn khuôn mặt như quan tài của người nào đó, chẳng nhịn được cười: "Còn lâu hắn mới giống Thỏ Thỏ, chẳng đáng yêu chút nào."

Miên Miên chậm rãi ôm chú thỏ bông vào trong lòng, khăng khăng: "Là anh hai."

"Miên Miên." Dung Thời gọi: "Vừa nãy em định nói gì?"

Đột nhiên nhớ tới việc muốn nói, đôi mắt Miên Miên vụt sáng: "Em nghe nhắn lại, anh về thăm em thật hả?"

Dung Thời: "Em đếm đến mười là anh sẽ về tới nhà."

Xòe bàn tay nhẩm tính, Miên Miên vui sướng hỏi: "Thật không? Em đếm đến mười là có thể nhìn thấy anh hả?"

Giọng Dung Thời thoải mái: "Ừ, em ngủ trưa đi đã."

Có được câu trả lời vừa lòng, bé củ cải cảm thấy mỹ mãn, trước khi ngắt cuộc gọi còn vẫy tay tạm biệt Tống Du.

"Anh hai, anh đẹp trai, hẹn gặp lại."

Tống Du cũng vẫy tay với bé con: "Ngủ ngon nhé, bé thỏ thỏ."

Ngắt cuộc gọi, nụ cười thân thiết của Tống Du biến thành châm chọc: "Không ngờ chủ tịch Dung lại có đứa em trai đáng yêu như vậy, giống nòi hoàn toàn bất đồng nhỉ?"

Dung Thời: "Trẻ con người lớn cùng một giống nòi."

Tống Du: "Thật không? Thực tế có vài người sinh ra đã là động vật già khú rồi ấy."

Dung Thời: "..."

Hắn kéo bàn phím ảo về, hoàn toàn chẳng có ý tứ đãi khách.

"Cho cậu mười phút."

Hắn thiết lập phương thức ẩn nên Tống Du không xem được nội dung trên màn hình, cậu bèn tự xuống bếp tìm trái cây ăn.

"Tốt nhất anh nên sớm quyết định, càng lâu càng bất lợi, ít nhất hiện giờ quyền chủ động nằm trong tay anh và tôi."

Sắc mặt Dung Thời lạnh nhạt: "Tôi và cậu không chung một đường."

Tống Du: "Nhưng bây giờ anh và tôi đang ở chung trên một chiếc thuyền đấy."

Trò chuyện đúng mười phút, Tống Du trở về, Dung Thời dừng gõ phím.

Cột vào với Tống Du đúng là tránh được rất nhiều phiền toái, tuy nhiên cũng nảy sinh rất nhiều phiền toái bởi cậu ta là vương tử.

Quan trọng nhất, hắn chẳng muốn dễ dàng kết hôn như thế.

Kiếp trước mất liên lạc với bé mèo, hắn đã cố gắng tìm kiếm nhưng vô ích. Nếu sớm đề nghị gặp mặt thì đâu đến nỗi cho tới khi chết cũng chẳng biết đối phương là ai.

Nếu được quay trở về, vậy hắn sẽ tìm cơ hội gặp đối phương, thậm chí có thể...

Hôm sau, Dung Thời tới văn phòng hội sinh viên báo cáo, trong tháng tới sẽ bàn giao cũ mới. Hắn muốn làm chủ tịch thì đầu tiên phải nhận bàn giao công việc, sau đó mới triển khai tuyển thành viên.

Quá giờ hẹn một tiếng, cựu chủ tịch Tưởng Tinh Trạch ung dung xuất hiện.

"Xin lỗi, bận chút việc nên tới trễ."

Dung Thời đặt bản tóm tắt lý luận quân sự trong tay xuống, vẻ mặt không đổi: "Đến muộn một tiếng, nếu ở quân bộ thì anh đã bị khai trừ rồi."

Ánh mắt Tưởng Tinh Trạch ngưng lại, hắn gượng cười: "Đừng tức giận đừng tức giận mà, hiệu trưởng bảo tôi ở lại giúp, vì nhờ người khác thì ông ấy chẳng yên tâm."

Văn phòng hội sinh viên rộng hơn văn phòng của Thiên Phàm nhiều, Tưởng Tinh Trạch ngồi vào bàn làm việc, lấy một tập trong đống tài liệu, mở ra và đẩy tới trước mặt Dung Thời.

Bên trong không phải văn bản liên quan đến bàn giao công việc, mà là biên bản xử lý kỷ luật.

Dung Thời: "Nghĩa là sao?"

Tưởng Tinh Trạch lộ nụ cười khéo léo: "Bàn giao công việc đâu phải ngày một ngày hai, cậu mới nhập học nên có rất nhiều điều còn bỡ ngỡ, vậy bắt tay xử lý vụ này trước đi."

Trên cùng là biên bản kỷ luật chưa được thông báo chính thức.

Tưởng Tinh Trạch: "Một tuần trước, năm Alpha hệ cơ giáp năm thứ hai lôi một Omega vào nhà kho đánh đập, hội sinh viên nhận được tin tức chạy tới và thấy Omega kia đang động dục, nếu không phát hiện kịp thời thì hậu quả khó mà tưởng tượng."

"Năm Alpha này trước mắt đang bị cảnh cáo, đình chỉ toàn bộ nhiệm vụ, cậu xem nên xử lý thế nào?"

Dung Thời nhận tập tài liệu, đọc lướt qua.

Tên của năm Alpha rất quen thuộc, mặt sau ghi lại kết quả xếp hạng đợt khảo hạch gần nhất, đếm ngược từ dưới lên không đứng đầu tiên thì cũng xấp xỉ.

Tuy là học sinh cá biệt, nhưng thế lực gia đình người này này so với người kia còn quyền cao chức trọng hơn.

Vụ án này vì sao bị gác lại, quá rõ ràng.

Chẳng hề đề cập tới nội dung công việc được bàn giao mà lại đẩy vụ án khó nhằn này cho hắn, muốn ra oai phủ đầu với hắn ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play