"Quý Nguyệt không muốn ra ngoài, ta ở lại cùng hắn cũng được." Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy tay chào ba người, "Các ngươi yên tâm, chúng ta sẽ ngoan ngoãn đợi mọi người trở về."
Giang Tán Tuyết im lặng... Đây quả thực đã là nhượng bộ rồi.
Ánh mắt của hắn thoáng nét buồn bã, vừa định xoay người rời đi thì chợt thấy Quý Nguyệt khẽ nhếch khóe môi cười với mình.
Nụ cười vừa ngây thơ vừa gian tà, kiêu ngạo mà lại vô tội. Một vẻ đẹp thuần túy chứa đầy ác ý, tựa như một đóa thược dược nở lặng lẽ.
Tựa như đang khiêu khích, cũng như đang khoe khoang.
Sắc mặt Giang Tán Tuyết trầm xuống, cảm giác không thoải mái. Hắn có thể cảm nhận được địch ý lộ liễu từ Quý Nguyệt, nhưng nghĩ đến việc nhiệm vụ chính hiện giờ là tìm thôn Ẩn Kiến, không nên lãng phí thời gian vào chuyện khác, đành đè nén bất an trong lòng, cùng Tô Mộc Dao và Đường Ánh rời đi.
"Có chuyện gì với Giang đại ca vậy?" Bạch Chỉ thắc mắc nói, "Trông hắn vừa rồi như không được vui."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT