Vì để đề phòng trên đường đi bọn họ lỡ may bỏ qua, Ngũ ca xung phong nhận việc quan sát xung quanh, một khi Tam ca bọn họ chạy tới, cả nhà hội họp cùng một chỗ rồi cùng nhau lên đường.
Nghỉ ngơi ở trong rừng cũng được coi là may mắn, Hách Tri Nhiễm lúc ra khỏi cửa cũng mang theo vài cái lều vải mà bọn họ đã dùng khi bị lưu đày, mọi người cũng không cần phải ngủ ở ngoài trời.
Đại ca phụ trách chăm sóc cha nên ngủ cùng cha ở trong xe ngựa.
Hách Tri Nhiễm ngủ cùng với Mặc Cửu Diệp ở trong chiếc xe ngựa mà hai bọn họ đã đi từ thôn Tây Lĩnh tới.
Nhị ca và Bát ca là hai người phải ngủ trong chiếc lều đó, hơn nữa sẽ thay phiên nhau gác đêm, đề phòng sẽ gặp chuyện nguy hiểm phát sinh.
Một đêm này rất yên bình, hơn nữa đúng như dự đoán, Tam ca và những người khác bắt đầu xuống núi ngay khi triệu chứng độc trên cơ thể cải thiện đôi chút, họ đuổi theo với tốc độ cao suốt chặng đường.
Mọi người cùng tụ họp lại một chỗ với nhau, ăn chút bữa sáng đơn giản tiếp tục hướng về phía thôn Tây Lĩnh rồi lên đường.
Cân nhắc đến sức khỏe của Hách Tri Nhiễm và Mặc Kình nên đánh xe ngựa rất vững vàng, cũng vì vậy mà tốc độ cũng chậm lại rất nhiều.
Ước chừng dùng khoảng năm ngày, đoàn người bọn họ mới tới được thôn Tây Lĩnh.
Hôm nay nhà mới của Mặc gia cuối cùng cũng đã hoàn thành, đồ dùng trong nhà cũng được sắp xếp bố trí tốt.
Chỉ chờ đám huynh đệ Mặc Cửu Diệp trở về, chọn ngày lành tháng tốt mà dọn vào ở.
Vì vậy, Mặc gia vẫn đang sống trong khu nhà thuê.
Hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào thôn Tây Lĩnh, các thôn dân thấy người đánh xe là người Mặc gia thì dường như thể là đã quen với việc này rồi.
Trong lòng bọn họ, Mặc gia có gia sản cùng nhiều con cháu tài giỏi, cho dù có bị lưu đày cũng vẫn là người có tiền.
Không có người nào tò mò, các thôn dân dọc đường đi đều hỏi thăm bọn họ rất nhiệt tình.
Đây cũng là lần đầu mà Đại ca và Nhị ca cảm nhận được một cảnh như vậy.
Trước đây khi còn ở Kinh thành, có thể nói phủ Quốc Công là một nơi không thể nào chạm tới được.
Ai gặp bọn họ cũng sẽ nịnh nọt một lát, tuy chỉ là chào hỏi nhưng hoàn toàn khác với sự giản dị của những thôn dân dân làng này.
Trong lúc vô tình, Đại ca và Nhị ca đã thấy thích nơi này.
Mặc Sở Hàn đánh xe ngựa đi ở đằng trước, về tới sân nhà mà Mặc gia đang ở thuê.
Xe ngựa vừa mới đến cửa, Thất ca nghe được động tĩnh liền chạy ra ngoài.
Lúc mà Mặc Cửu Diệp viết thư gửi về nhà, nội dung trong thư cả nhà đều biết rõ, biết bọn họ đã bắt sống Tư Manh tiên sinh ở Kinh thành, đang đánh xe đi tới Tây cảnh.
Mặc dù người nhà đều lo lắng về chuyến đi tới Tây cảnh của bọn họ, nhưng ngoại trừ Thất ca và Bát ca thì không có ai đến giúp, dù sao năng lực của bọn họ cũng không có bao nhiêu, cho dù có đi cũng chỉ gây phiền toái, chỉ có thể cầu nguyện rằng mọi việc suôn sẻ với họ.
Chỉ có điều, việc Thất ca với Bát ca suy nghĩ tới muốn đi Tây cảnh giúp bọn họ đã bị Mặc lão phu nhân nghiêm nghị ngăn lại.
Hai huynh đệ nghe lời của mẫu thân nên mặc dù không cam tâm nhưng cũng không dám tự ý hành động.
Hách Tri Nhiễm lại càng không dám tiết lộ suy nghĩ của bản thân muốn đi Tây cảnh giúp đỡ bọn họ, nếu làm như vậy, chắc chắn Mặc lão phu nhân sẽ phái người đến canh trừng nàng.
Bất đắc dĩ, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể âm thầm hành động, đem Bất ca với suy nghĩ đơn thuần cùng kéo xuống nước, hai người thương lượng xong liền thừa dịp ban đêm lén trốn ra khỏi nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT