Chỉ có điều, chỗ lương thực này cũng không có tác dụng bồi bổ cơ thể cho Mặc Kình, nàng chỉ đành vào bên trong không gian lấy.

Nàng cũng không cần lo lắng chỗ lương thực bị lộ hay không, dù sao Mặc Sở Hàn cũng không lo lắng, khi nàng đặt đống lương thực này trên xe, Mặc Sở Hàn cũng biết.

Vì Vậy, Mặc Sở Hàn là người làm chứng tốt nhất.

Nàng từng nghe Mặc Cửu Diệp nói, Mặc Kình ở đồi núi nhỏ kia nhiều năm như vậy, cũng đều phải sống nhờ vào những con mồi đó.

Tác dụng của Đại ca và Nhị ca ở đó chính là phụ trách sinh kế của ba người bọn họ.

Tất nhiên, ở vùng núi sâu như vậy, việc duy nhất có thể làm là săn bắn.

Nói cách khác, những gì Mặc Kình ăn trong mấy năm qua, dù là sống hay đã nấu chín thì cũng đều là thịt.

Thân thể ông yếu ớt và việc chất độc mãn tính trong cơ thể chắc hẳn là có liên quan, sau này Tư Manh tiên sinh không thể khống chế được côn trùng độc, ông đã rất lâu rồi không ăn được gì.

Căn cứ vào những hiểu biết này, Hách Tri Nhiễm cảm thấy cơ thể của Mặc Kình không hề thiết hụt hay thiết chất bổ sung.

Nhất là nhiều năm nay ông cũng ăn thịt mà sống, nếu như lập tức đổi thành ăn chay thì sợ rằng ông sẽ không thể nào hấp thụ nổi.

Cân nhắc tới những điều này, Hách Tri Nhiễm quyết định làm một món canh thịt bổ cho ông uống.

Nàng ở trong không gian ý thức một hồi rồi cuối cùng quyết định mua một con chim bồ câu để làm canh, ngoài ra nữa phối hợp với một ít dược liệu để tạo ra mùi vị thuốc bắc là được rồi.

Chim bồ câu đã được xử lý qua, cắt từng miếng từng miếng liền có thế chế tạo. Hách Tri Nhiễm biết, mấy huynh đệ Mặc gia đều muốn được ở cạnh cha, nàng liền giả bộ kêu Mặc Cửu Diệp.

"Phu quân, chỗ này vừa hay rớt xuống một con chim bồ câu, đúng lúc có thể dùng để tẩm bổ cho cha."

Mặc Cửu Diệp sớm đã cùng nàng thiết lập sự ngầm hiểu biết, nghe nàng nói cũng đã biết được chuyện gì xảy ra.

"Các huynh trưởng, các huynh ở đây nói chuyện cùng cha, ta ra ngoài xem thế nào."

Quả nhiên giống như Hách Tri Nhiễm dự liệu, các huynh trưởng sau khi thấy Cửu đệ đi ra ngoài thì một chút suy nghĩ tới giúp cũng không có.

Chỉ có như vậy mới có thể quang minh chính đại làm một bát canh chim bồ câu xuất hiện trước người.

Mặc Cửu Diệp xuống xe ngựa đã thấy trong tay Hách Tri Nhiễm cầm một con chim bồ câu đã được qua xử lý.

Hắn nhất thời bật cười, còn làm ra vài động tác tạo tiếng động.

"Tốt lắm bắt được rồi, Nhiễm Nhiễm nàng đợi chút, ta sẽ đi xử lý nó."

Hắn hắng giọng nói vậy, người trong xe mới không có một chút nghi ngờ nào cả.

Hách Tri Nhiễm tự mình làm sạch nó, vì để tẩm bổ cho phụ thân mà chuẩn bị canh chim bồ câu, Mặc Cửu Diệp chính là phụ trách làm cơm trước.

Dù sao cũng gọi là đang đi dã ngoại, có thể ăn no được là tốt rồi, chứ không cần phải cầu kì hoa lệ làm gì.

Lúc đôi phu thê chuẩn bị xong thức ăn vừa lúc trời chạng vạng.

Ăn cơm xong, trời cũng sắp tối, hơn nữa thân phận của bọn họ tương đối nhạy cảm không thích hợp ở lại trọ trong thành, liền quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai rồi lên đường.

Suy nghĩ đến việc bọn họ rời Tây cảnh, dừng lại ở đây chữa trị cho Mặc Kình cũng đã mất một ngày. Phỏng đoán lúc này Tam ca cách bọn họ cũng không xa lắm, có lẽ đã loại bỏ được thành phần độc trong cơ thể, khả năng là đã rời khỏi núi Tiểu Khâu và lên đường rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play