Tứ ca và Thất ca đều đồng ý với ý kiến của hắn, nhưng đột nhiên nghĩ tới tình cảnh của bản thân, lập tức tự ti.

Thất ca thở dài, nói: "Cửu đệ, tuy Nam Cương gặp đại loạn, bọn đệ còn có thể rời đi, nếu dẫn theo ta và Tứ ca, chỉ e là không dễ dàng, còn làm liên lụy đệ cùng em dâu."

Thật ra, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp từ đầu đã tính toán kỹ cách rời đi, chủ yếu là dựa vào không gian của nàng, chỉ là không thể giải thích cách này với hai huynh.

Mặc Cửu Diệp không giải thích nhiều.

"Các huynh yên tâm, ta cùng Nhiễm Nhiễm đã nghĩ ra cách đưa các huynh đi rồi."

Tứ ca và Thất ca nghe hắn nói vậy thì không phản bác nữa.

Việc này không nên chậm trễ, bọn hắn tốt nhất nên tranh thủ lúc Nam Cương đại loạn mà rời đi trước.

Bây giờ, Tứ ca và Thất ca đều đã tỉnh, Hách Tri Nhiễm rút ra kim bạc, nói một câu: "Tứ ca, Thất ca, ta giúp các huynh chữa trị một chút."

Không chờ hai vị huynh trưởng trả lời, Hách Tri Nhiễm đã lần lượt đ.â.m vào huyệt đạo của hai người.

Rất nhanh, hai người họ liền ngủ say, Hách Tri Nhiễm lại châm vào huyệt vị của Lục ca, đem mấy người đưa vào không gian.

Nàng gọi Lan Nhi và Ngọc Nhi tới, dùng cách tương tự, làm hai người ngất đi rồi đưa vào không gian.

Nàng và Mặc Cửu Diệp một lần nữa cùng nhau tiến vào không gian, cải trang một chút, ăn uống qua loa, rồi ra khỏi thành.

Bây giờ vừa đúng thời điểm lên chầu của Nam Cương.

Toàn bộ văn võ bá quan triều đình Nam Cương trên đại điện đều nhìn nhau.

Bọn họ không hiểu vì sao không nay Hoàng đế không lên triều. Cùng lúc đó, hậu cung Nam Cương đã sớm hỗn loạn.

Thị vệ và thái giám của Hoàng đế Nam Cương lần lượt tỉnh lại, sau đó phát hiện chủ tử đã biến mất.

Hoàng hậu mất tích, hôm nay Hoàng đế cũng mất tích, mọi người không biết báo tin cho ai.

Tuyệt vọng, tổng quản thái giám chỉ biết cố gắng lên triều.

Thái giám không dám thông báo tin quan trọng này, nên chỉ báo với Thái tử.

Nghe tin phụ hoàng mất tích, trong lòng Thái tử vui mừng khôn xiết, nhưng hắn không biểu cảm ra ngoài.

Hắn chỉ mong phụ hoàng mất tích vĩnh viễn, như thế hắn có thể danh chính ngôn thuận kế thừa giang sơn.

Ngay lúc Thái tử vẫn đang tính toán, có người không chờ được mà hỏi.

"Thái tử điện hạ, Hoàng thượng đâu rồi?"

Thái tử không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng công bố tin tức phụ hoàng mất tích tới mọi người.

Chỉ có như thế, hắn mới có thể chính thức làm chủ.

Quả nhiên, sau khi hắn công bố, toàn bộ mọi người đều yêu cầu thái tử điện hạ chủ trì đại cục.

Tuy Thái tử không hy vọng phụ hoàng trở về, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ vẻ bản lĩnh.

Hắn bèn hạ lệnh phái binh sĩ trong thành cùng Ngự Lâm phong tỏa kinh thành, quyết tâm không để kẻ trộm chạy thoát....

May mà động tác của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhanh nhẹn, lúc hai người vừa tới cổng thành, thì có rất nhiều binh sĩ chạy đến.

Lính gác thấy vậy, biết có thể đã xảy ra chuyện lớn, vội vàng đóng cửa thành.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn nhau, trong lòng biết rõ, đã không thể dễ dàng ra khỏi thành.

Có điều, bọn hắn nhất định phải tranh thủ lúc rất nhiều lính gác cổng ra ngoài, như vậy mới không để lại sơ hở.

"Nhiễm Nhiễm, ta sẽ ôm nàng cẩn thận, chúng ta nhảy khỏi tường thành đi."

Hách Tri Nhiễm theo bản năng nhìn qua cái bụng phẳng của mình, gật đầu nói: "Được."

Bây giờ cô đã có người cần bảo vệ, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút.

Dù sao cũng đang ban ngày ban mặt, dù khinh công của Mặc Cửu Diệp rất tốt, nhưng động tác lớn như vậy cũng sẽ khiến binh lính chú ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play