Mặc Cửu Diệp thấy ấm áp, nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

“Chúng ta tranh thủ hôm nay khởi hành về Tây Bắc nhé.”

“Được.” Hách Tri Nhiễm đứng dậy nói, đi vào phòng phẫu thuật xem tình hình của Lục ca: “Lục ca sắp tỉnh rồi, giải quyết Hoàng đế Nam Cương xong, chúng ta sẽ ra ngoài.”

Mặc Cửu Diệp vẫn còn ý định hành hạ Hoàng đế Nam Cương một trận, nhưng việc hắn đã làm với Mặc gia dù có rút gân lột da cũng khó giải được mối hận trong lòng.

Nguyên nhân trước mắt là nhanh chóng rời khỏi đây, không còn nhiều thời gian để hành hạ hắn. Nguyên nhân khác là vợ hắn đã mang thai, hắn muốn con mình may mắn, nên không định dùng cách thức đẫm m.á.u như vậy.

Vì thế, Mặc Cửu Diệp đi đến trước mặt Hoàng đế Nam Cương, trước ánh mắt hoảng sợ của hắn, dùng sức bẻ gãy cổ hắn.

Tuy nói hắn không tra tấn Hoàng đế Nam Cương, nhưng không thể cứ vậy mà tha cho hắn được.

Mặc dù năm đó đầu người nằm treo trên tường thành không hẳn đã là của đàn ông Mặc gia, nhưng Hoàng đế Nam Cương cũng không biết, là hắn cố ý đem đầu của đàn ông nhà họ Mặc treo lên để thị chúng, mối thù nhục nhã này nhất định phải trả.

Do đó, lúc hai người rời đi, Mặc Cửu Diệp cũng không đem theo t.h.i t.h.ể của Hoàng đế Nam Cương.

Hắn cẩn thận bế Hách Tri Nhiễm nhảy khỏi tường, định mang theo Lục ca đi vào từ cửa chính, như vậy, Lục ca xuất hiện cũng hợp lý.

Ai ngờ, bọn hắn vừa từ chỗ giao đi ra, đã thấy Thuận Tử dẫn ba gã quan binh, khoa chân múa tay ra hiệu.

Thấy trong tay quan binh đang cầm bức tranh của Lan Nhi và Ngọc Nhi, ngón tay Thuận Tử thì chỉ về phía mình. "Không ổn rồi, Thuận Tử dẫn quan binh tới." Vừa nói, Hách Tri Nhiễm đã rút từ trong không gian ra hai cái nỏ.

Mặc Cửu Diệp đón lấy cái nỏ, hai người cùng lúc b.ắ.n về phía binh lính.

Ba tên lính ngã xuống đất và chết, duy nhất còn Thuận Tử đứng nhìn chằm chằm.

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm tới trước mặt Thuận Tử, vẻ mặt đầy ắp sự tức giận và thất vọng.

Bọn hắn không bao giờ nghĩ tới, tôi tớ mà họ mua được lại có thể bán đứng chủ nhân nhanh như vậy.

Thuận Tử nhìn bọn hắn, cả người theo bản năng bỗng run lên, lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu, trong miệng phát ra âm thanh ấp úng.

Thuận Tử nhìn khẩu hình thì có vẻ Mặc Cửu Diệp không muốn nói chuyện với hắn.

Bởi vì hắn biết tại sao Thuận Tử làm vậy.

Dưới bức tranh của Lan Nhi và Ngọc Nhi, chữ viết rất rõ ràng, người cung cấp manh mối sẽ được thưởng một trăm lượng bạc.

Thuận Tử chắc chắn vì một trăm lượng bạc này mà làm vậy.

Ban đầu bọn hắn còn định khi nào rời Nam Cương sẽ mang khế ước bán thân đi chuộc hắn, ai ngờ, hắn lại là loại bán chủ cầu vinh.

Xem ra, không thể giữ lại Thuận Tử.

Mặc Cửu Diệp dùng một chưởng đánh c.h.ế.t Thuận Tử, sau đó mang t.h.i t.h.ể cùng xác mấy quan binh tới sân trong.

Chỉ cần trước khi bọn hắn rời đi không có ai phát hiện dấu vết là ổn.

Xử lý xong xuôi, hai người dẫn theo Mặc Cẩn Niên đang hôn mê vào nhà.

Mặc Cẩn Niên xuất hiện, Tứ ca và Thất ca đều kinh ngạc.

Đặc biệt là Thất ca, việc trước đó xảy ra với Lục ca, hôm nay huynh đệ lại được đoàn tụ, nhưng lại trong hoàn cảnh này.

"Cửu đệ, mọi người tìm được Lục ca ở đâu vậy?" Mặc Cửu Diệp kể ngắn gọn chuyện tìm được Lục ca và việc g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng đế Nam Cương, lập tức nói: "Tứ ca, Thất ca, bây giờ Hoàng đế Nam Cương đã chết, Nam Cương nhất định sẽ đại loạn, chúng ta hãy nhân cơ hội mà rời khỏi đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play