Lý Nhu Nhi bị tiếng quát này kéo suy nghĩ trở lại, nàng ta nhìn Hách Tri Nhiễm, lại nhìn vết thương của Bành Vượng.

"Quan... Quan gia, ta không dám."

Trương Thanh nóng lòng, nếu không phải nhìn đống đồ trong lòng bàn tay của Lý Nhu Nhi quá ghê tởm, hắn ta cũng muốn tự mình động tay rồi.

Hết cách, chỉ đành tiếp tục thúc giục.

"Đừng quên thân phận của mình, bảo ngươi làm gì thì làm đó."

Nữ tử mới chạy tới bảo vệ Lý Nhu Nhi run rẩy tiến lên.

"Quan gia, cô nương nhà ta nhát gan, vẫn là để thiếp thân làm vậy!"

Chu thị nói xong bèn nhận lấy dược thảo nhai nát trong tay Lý Nhu Nhi, bôi từng tí lên vết thương của Bành Vượng.

"Di nương."

Ý định ban đầu của Lý Nhu Nhi là nàng ta nói sợ thì quan sai sẽ kêu Hách Tri Nhiễm động tay.

Không ngờ rằng di nương lại chủ động như thế kia, nàng ta ngẫm lại không thể khiến Hách Tri Nhiễm chịu thiệt bèn tức giận.

Thế nhưng có nhiều quan sai ở đây như vậy, nàng ta cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, chờ đợi thời cơ tiếp tục gây phiền toái cho Hách Tri Nhiễm.

Lúc này Chu Lão Bát vốn hơi sốt ruột vì lo lắng tình hình của Bành Vượng, vừa quay đầu lại trùng hợp bắt gặp ánh mắt u ám lạnh lùng của Lý Nhu Nhi.

Vẻ mặt này khiến người ta nhìn xong thì sẽ sinh lòng chán ghét.

"Hai người các ngươi, đừng đứng ở đây nữa, cút về vị trí của mình đi."

Chu thị nhát gan, nhìn thấy bộ dạng hung tợn của quan sai, tức khắc bị dọa đến nỗi hai chân mềm nhũn. 

Bà ta không hề dám chậm trễ một phút giây nào, nhanh chóng kéo Lý Nhu Nhi chạy vê.

Hách Tri Nhiễm xử lý vết thương giúp Bành Vượng, cũng chỉ là công phu bề ngoài.

Muốn giải độc rắn trên người hắn ta, mấu chốt nằm ở huyết thanh trong không gian của nàng.

Tuy nhiên, trước mắt những quan sai này đi qua đi lại, trong chốc lát nàng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp lấy huyết thanh từ không gian ra.

Trong lúc Hách Tri Nhiễm nghĩ cách, Trương Thanh lại mất kiên nhẫn.

"Rốt cuộc ngươi có biết giải độc rắn không hả? Thuốc đã bôi lâu như vậy, sao chỉ huy vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt chứ?"

Nghe Trương Thanh nói xong, các quan sai khác cũng không khỏi bắt đầu nghi ngờ Hách Tri Nhiễm.

Chẳng lẽ lời Lý Nhu Nhi nói là thật, Hách thị căn bản không biết y thuật gì?

Nghĩ đến đây, mọi người đều không còn bình tĩnh nữa.

"Hách thị, chỉ huy đã sử dụng thuốc, một ít phản ứng cũng không có, ngươi phải giải thích như thế nào về điều này?"

"Nếu ngươi dám ở đây ba lừa bảy lọc, cẩn thận cây roi hầu hạ."

Hách Tri Nhiễm cũng sốt ruột, lúc này hô hấp của Bành Vượng đã càng thêm khó khăn, tiếp tục làm lỡ, cho dù thần tiên Đại La đến cũng không thể cứu mạng hắn ta.

Hách Tri Nhiễm suy đi nghĩ lại, đành phải dùng chiêu ngu ngốc nhất.

"Giải độc còn thiếu một bước cuối cùng, nhưng..."

"Nhưng gì?" Không đợi Hách Tri Nhiễm nói xong, Trương Thanh gấp rút truy hỏi.

"Ta phải thi triển y thuật độc môn của lão nhân gia sư phụ ta mới được."

"Thế ngươi còn chờ gì? Còn không mau cứu chữa." Trương Thanh lại thúc giục. "Quan gia, ta đã nói rồi, là y thuật độc môn." Hách Tri Nhiễm thâm mắng Trương Thanh ngu ngốc, nghe lời nghe tiếng đều không hiểu.

Vẫn là một quan sai trẻ tuổi thông minh, kéo nhẹ tay áo của Trương Thanh.

"Trương ca, ý của nàng ấy là lúc trị liệu cho chỉ huy không cho người ngoài xem."

Chợt Trương Thanh hiểu ra, đồng thời cũng rối rắm.

Hắn ta liếc nhìn mấy quan sai khác, bỗng chốc lại không có chủ ý.

Bởi bọn họ đều không yên lòng để chỉ huy hôn mê bất tỉnh rời khỏi tầm mắt của mình lắm, một khi Hách thị nảy sinh ác ý gì, trách nhiệm của bọn họ thì lớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play