Trương Thanh hô sang phía bóng lưng của Hách Tri Nhiễm: "Hách thị, ngươi quay lại tiếp tục giải độc."
Hách Tri Nhiễm dừng bước chân xoay người, đưa mắt nhìn Lý Nhu Nhi.
Nàng nở nụ cười như không cười nói: "Lý Nhu Nhi nói ta không biết y thuật, quan gia không sợ ta trị c.h.ế.t người à?"
Trương Thanh nghe vậy, tức khắc tối sầm mặt.
Lần này là nổi giận với Lý Nhu Nhi.
"Nơi này nào có phần nói chuyện của gia quyến phạm quan như ngươi? Lão tử thấy ngươi đúng là chán sống rồi."
Vì phát tiết lửa giận trong lòng, khi Lý Nhu Nhi còn chưa kịp phản ứng, Trương Thanh trực tiếp gỡ roi bên hông xuống hung hăng quất xuống.
"Á..." Lý Nhu Nhi bị đánh đến nỗi thốt lên một tiếng thét chói tai.
Đồng thời, lần nữa có một phụ nhân thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi bên Lý gia chạy tới.
Phụ nhân nơm nớp lo sợ bảo vệ trước người Lý Nhu Nhị, thấp thỏm van xin.
"Quan gia, cô nương nhà ta không hiểu chuyện, người đại nhân không tính toán lỗi của tiểu nhân, đừng chấp nhặt với nàng ấy."
Lý Nhu Nhi bị đánh một phát, cảm giác đau đớn nóng rát luôn nhắc nhở nàng, mọi thứ này đều do Hách Tri Nhiễm tạo thành.
Nếu không phải Hách Tri Nhiễm thái độ quái gở nói những lời đó, quan sai làm sao có thể đánh nàng ta chứ?
Khóe mắt Hách Tri Nhiễm có thể trông thấy Lý Nhu Nhi đang căm tức nhìn mình.
Nàng đảo tròng mắt, nói với Trương Thanh: "Quan gia, vừa rồi chẳng phải người lo lắng thảo dược này có độc sao?" Trương Thanh không hiểu ý của nàng lắm, ngây ngô gật đầu.
Hách Tri Nhiễm lườm sang Lý Nhu Nhi vẫn đang phẫn nộ.
"Thật ra, ai nhai nát thảo dược này đều như nhau."
Trương Thanh nghe vậy bèn hiểu ra, và có một ít tán thưởng Hách Tri Nhiễm.
Nữ nhân này khá là thông minh, sao hắn ta lại không nghĩ tới có thể làm như thế?
Trương Thanh hoàn toàn không do dự, giao gốc long đởm thảo cho Lý Nhu Nhi.
"Không muốn tiếp tục chịu nỗi khổ da thịt thì hãy nhai nát thứ này."
Trong lòng Lý Nhu Nhi kháng cự, nhưng nàng ta lại không dám phản bác.
Nàng ta chỉ đành uất ức đưa long đởm thảo đưa vào trong miệng trước mặt mọi người.
Ngũ quan vốn không được coi là xinh đẹp của nàng ta lập tức túm lại với nhau.
Thứ này cũng đắng quá đi...
Trương Thanh cũng phản ứng tự nhiên ra sức nuốt mấy ngụm nước chua vì buồn nôn.
Lý Nhu Nhi nhai nát, nhổ long đởm thảo vào lòng bàn tay, sắc mặt của nàng ta vặn vẹo hỏi.
“Quan gia, như vậy được chưa?”
Trương Thanh cũng không hiểu, tỏ ý Hách Tri Nhiễm đi kiểm tra.
Hách Tri Nhiễm giả vờ liếc nhìn đống đồ ghê tởm xanh mơn mởn trong tay của Lý Nhu Nhi.
Nàng miễn cưỡng gật đầu.
"Cứ vậy đi!"
Nàng nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của mọi người, lần nữa bước tới phía trước Bành Vượng.
Hách Tri Nhiễm bảo quan sai xắn ống quần của hắn ta cao hơn, để vết thương hoàn toàn lộ ra.
Nàng mặc kệ ánh nhìn của mọi người, trực tiếp xé một góc y phục của Bành Vượng, quay đầu nói với Trương Thanh: "Ta cần nước sạch."
Trương Thanh lập tức lấy túi nước bên hông đưa cho nàng.
Hách Tri Nhiễm dùng nước thấm ướt vạt áo, sau đó nhẹ nhàng lau vết thương của Bành Vượng.
Tuy làm thế không vệ sinh, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng không cách nào lấy bông gòn cồn từ không gian ra, chỉ có thể tạm thời ứng phó.
Hách Tri Nhiễm vừa lau vừa nặn m.á.u có độc tố ra ngoài, đợi m.á.u độc chảy hết rồi, lại rửa sạch vết thương.
Hách Tri Nhiễm xử lý xong tất cả mới quay đầu nhìn về phía Lý Nhu Nhi.
"Bôi thuốc vừa nhai lên vết thương."
Lý Nhu Nhi vẫn mất hồn đứng đó, dường như không nghe thấy lời nói của Hách Tri Nhiễm.
Lần này, lại chọc giận Trương Thanh.
"Ngươi còn ngây người đứng đó làm gì, kêu ngươi bôi thuốc đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT