Lúc hắn ta đang định hỏi lần nữa đối phương tại sao lại phải bắt cóc hắn, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể dường như bị một vật nặng gì đó đập mạnh một phát.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp thì ngược lại nhìn rất rõ ràng.
Là Cơm Nắm!
Nó thấy nam chủ nhân phẫn nộ đạp người kia một cái thật mạnh, cũng muốn chạy tới giúp sức.
Vốn dĩ không khí đang vô cùng nghiêm túc, tự nhiên bị tên tiểu gia hoả này tham dự vào, suýt chút nữa làm cho Hách Tri Nhiễm phí công vô ích.
Bây giờ không phải lúc Cơm Nắm có thể hồ nháo, Hách Tri Nhiễm không nhịn được cười ôm tiểu gia hoả ra rừng trúc cho nó tự chơi một mình.
Tên lùn cũng hồi thần lại, nghĩ hắn ta là cổ sư nổi tiếng Nam Cương, vậy mà lại bị một nắm cơm đen trắng trêu đùa như vậy.
Trong lòng hắn ta bỗng dâng lên một xúc động muốn mắng cha chửi mẹ, nhưng mà đương nhiên sau khi hắn ta nhìn thấy đôi con ngươi rét lạnh như xương cốt của Mặc Cửu Diệp kia, bỗng nhiên liền mất hết cả khí thế.
"Ngươi... các người rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Mặc Cửu Diệp liếc xéo hắn ta một cái, lạnh giọng hỏi: "Nói hết những chuyện liên quan đến Tư Manh tiên sinh ra đi."
"Cái này không thể được, ngươi cứ g.i.ế.c ta đi!" Tên lùn trả lời như c.h.é.m đỉnh chặt sắt.
Mặc Cửu Diệp nghe vậy, thuận tay rút ra một con d.a.o găm, rạch lên mặt tên lùn vài nhát.
" Muốn c.h.ế.t rất dễ thôi, nếu ngươi cái gì cũng không muốn nói ra, ta cũng không có khả năng để cho ngươi c.h.ế.t một cách đơn giản nhanh chóng được."
Nói dứt lời, d.a.o găm liền nhanh chóng dịch chuyển, cắt đứt một ngón tay của tên lùn.
Tên lùn đau đến mức kêu gào thảm thiết: "A... ngươi rốt cuộc là kẻ nào, ta với ngươi không thù không oán, ngươi hà cớ gì đối xử với ta như vậy?"
"Ta là ai ngươi không có tư cách được biết, nếu như ngươi nói ra đáp án mà ta muốn, ta sẽ cho ngươi c.h.ế.t một cách thoải mái."
Vì để chứng minh chính mình không phải đang đùa, Mặc Cửu Diệp vừa dứt lời liền cầm d.a.o găm đặt lên một ngón tay khác của hắn ta một lần nữa.
Làm như vậy chính là đang nói với tên lùn, chỉ cần ngươi dám nói một chữ không thôi, ngón tay này ngươi cũng đừng mong giữ lại nữa.
Hách Tri Nhiễm bên kia cũng chuẩn bị xong xuôi đồng hồ quả quýt để thôi miên rồi, nếu như Mặc Cửu Diệp làm như vậy vẫn không hỏi ra được gì, nàng sẽ thử sử dụng thuật thôi miên xem sao.
Hơn nữa nàng có thể nhìn ra được, Mặc Cửu Diệp doạ tên lùn như vậy hắn ta cũng có sợ hãi, nhưng hắn ta vẫn cường ngạnh chống đỡ không nói ra.
Loại tình huống này, đa số đều là do có chuôi cán ở trong tay người ta nên mới như vậy.
Nếu như có nguyên nhân không thể nói, dù Mặc Cửu Diệp có cắt đứt ngón tay thứ ba của hắn đi nữa, kết quả cũng sẽ vẫn như vậy thôi.
Hách Tri Nhiễm tiến lên kéo kéo tay áo Mặc Cửu Diệp.
"Ta tới thử xem."
Nói xong, nàng liền ngồi xổm xuống trước mặt tên lùn.
"Nếu như ngươi đã không nói, bọn ta cũng không ép bức ngươi, chỗ ta có một thứ này, không biết ngươi có biết hay không."
Trong lúc nói, Hách Tri Nhiễm đã cầm đồng hồ quả quýt lắc qua lắc lại trước mặt tên lùn.
Tên lùn lúc đầu cũng vẫn còn rất nghiêm túc suy nghĩ xem vật thể lắc qua lắc lại trước mặt này là gì, không biết vì sao, hắn mới nhìn thứ đồ kia không bao lâu liền bắt đầu có cảm giác mơ hồ buồn ngủ.
Rất nhanh, đôi mắt hắn ta liền trở nên mê mang.
Hách Tri Nhiễm vì để xác nhận xem thuật thôi miên có thành công hay không, trước tiên đặt ra một vài câu hỏi đơn giản.
"Ngươi tên là gì?"
Tên lùn: "Ta là Hoàng Húc."
Hách Tri Nhiễm: "Ngươi là người ở đâu?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT