Cùng lúc này, nương gia của Tứ tẩu, người Tiếu gia cũng đã tới nơi, bọn họ cũng lén lút nhét một hầu bao cho Tiếu Tình Nhi.

Khi bọn họ đưa lên hành lý giúp đỡ chuẩn bị, bị quan sai từ chối rồi.

Lý do chính là phạm nhân không có tư cách sử dụng mấy thứ này.

Những người khác không có gia quyến đến tiễn đưa, ai nấy đều ngưỡng mộ nhìn hai trục lý.

Lúc này Hách Tri Nhiễm cũng suy đoán trong lòng, liệu người Hách gia có tới tiễn đưa hay không.

Kết quả chính là Hách gia không có người tới.

Mắt thấy đã gần tới thời gian, quan sai thúc giục người Mặc gia rời đi, cưỡng chế xua đuổi người Tiếu gia và người Phùng gia đưa tiễn.

Lần nữa liếc nhìn cửa lớn khí phái của phủ Hộ Quốc Công, Mặc lão phu nhân dẫn đầu bước ra bước đầu tiên.

Mặc Hàm Nguyệt còn có chút sợ hãi quá mức theo sát phía sau mẫu thân.

Tiếp đó chính là Hách Tri Nhiễm dùng xe ván gỗ đẩy Mặc Cửu Diệp, sau đó là tám vị tẩu tẩu.

Dọc đường đi, nhìn đường phố phồn hoa, thi thoảng hai bên truyền đến tiếng rao hàng của người bán hàng rong.

Giờ phút này trong lòng người Mặc gia biết rất rõ, từ nay về sau, phồn hoa của kinh thành không còn liên quan tới bọn họ nữa...

Dưới ánh nhìn chăm chú của dân chúng, người Mặc gia bị quan sai áp giải đã đi ra khỏi cổng lớn kinh thành.

Ngoài Tam tẩu và Tứ tẩu gặp được người nhà ra, bảy vị trục lý bao gồm cả Hách Tri Nhiễm, đều không thấy người nương gia đến tiễn biệt.

Các tẩu tẩu vốn còn ôm ấp một tia hy vọng, trong khoảnh khắc bước ra khỏi cổng thành kia, triệt để nản chí ngã lòng.

Không khỏi cảm thán lòng người dễ thay đổi, ngày thường người nương gia hòa thuận như thế kia, vào lúc này lại ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.

Hách Tri Nhiễm lại chẳng có gì với chuyện này, dù sao trước mắt nàng vẫn coi mình là một người từ ngoài đến, cũng không ôm ấp quá nhiều kỳ vọng với phụ mẫu của nguyên chủ.

Cả đám người mỗi người ấp ủ nỗi tâm sự của mình, bất giác đã đến ngoại ô kinh thành.

Điều khiến người ta bất ngờ là, ngoài quan sai phụ trách áp giải bọn họ ra, còn có khá nhiều phạm nhân bị lưu đày giống như bọn họ đang chờ ở nơi đó.

Hơn nữa có thể nhìn ra được từ vị trí đứng của những phạm nhân kia, cũng là kiểu lưu đày gia tộc này.

Hách Tri Nhiễm quen cảnh giác rồi, mặc cho đi đến đâu, đều phải quan sát một phen trước.

Quan sát này không sao cả.

Nàng phát hiện trong ánh mắt của phần lớn phạm nhân nhìn người Mặc gia đều xen lẫn thái độ thù địch.

Để xác nhận mình không phải hoa mắt nhìn lầm, Hách Tri Nhiễm xoa ấn đường lại quan sát một phen, vẫn như cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play